Trì Chúc không tiếp tục nói về bộ phim đó mà nói, “Cũng khuya rồi, bà vào nghỉ ngơi đi.”
Cổ Nhan mím môi, ừm một tiếng, bà ta vẫy tay với Trì Chúc.
Trì Chúc cũng lập tức lái xe đi.
Cổ Nhan vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn về hướng xe của ông ta.
Trì Chúc nhìn Cổ Nhan từ kính chiếu hậu, bóng dáng của bà ta ngày càng nhỏ. Một lúc lâu sau, vẻ mặt của ông ta mới rốt cuộc cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Câu nói sau cùng kia của Cổ Nhan ngoài mặt là nhân nhượng nhưng thực chất là đang gây áp lực lên ông ta.
Ông ta không thích loại này cho lắm, nói cứ như vì ông ta mà bà ta không thể đi xem phim vậy.
Ông ta ở trên thương trường chinh chiến nhiều năm như vậy, nếu ông ta nghe không hiểu lời này, vậy thì mấy năm kia coi như vứt sông rồi.
Trì Chúc lái xe về nhà, ai ngờ Trì Uyên và Cố Tư vẫn còn chưa về.
Cụ bà đã lên lâu nghỉ ngơi rồi.
Trì Chúc ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách luôn, ông ta giật cà vạt và ném nó sang một bên.
Sau đó suy nghĩ một lúc vẫn là nhịn không được mà lấy điện thoại ra gọi cho Trì Uyên.
Trì Uyên đang đánh mạt chược, lần này có đủ cả bốn người, quả thật chơi rất vui.
Lúc anh nghe máy, vừa lúc Phương Tố nói một câu ù, tiếp theo là tiếng Chương Tự Chi kêu rên, “Tại sao lại là tôi phải đền(*) vậy? Vòng này tôi phải đền mấy lần rồi đấy.”
(*) đền: 点炮, từ dùng trong đánh mạt chược,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801120/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.