Trì Uyên bật cười, nâng tay sờ tóc Cố Tư, “Chờ một lát rồi xem thử, anh cũng không biết phía ba có ý gì?”
Cố Tư phiết miệng một chút, “Có chút chuyện như vậy mà còn bắt em hao tâm tổn trí đến thế, đúng thật là.”
Trì Uyên nhìn xung quanh một chút, “Đi thôi, chỗ này có lẽ không thể ăn được rồi, chúng ta đi nơi khác nhìn xem sao.”
Cố Tư và Trì Uyên đi mất. Bên này, Trì Chúc ngồi tại chỗ một mình, chờ nhân viên phục vụ dọn thức ăn ra.
Trì Uyên cũng không gọi nhiều, có lẽ anh cũng biết mình sẽ không ăn ở đây, chỉ gọi cho có một chút.
Trì Chúc nhìn những thứ trên bàn thực sự không có cảm giác thèm ăn chút nào.
Ông ta cầm đũa lên, khuơ đũa mấy lần rồi lại buông xuống.
Ông ta cứ như vậy ngồi dựa vào ghế mà mặt không chút biểu cảm.
Phương Tố bên kia cũng ăn không trôi, bà ta cũng không biết mình không được tự nhiên cái gì nữa.
Lâm Chí Dương từ từ cũng nhận ra Phương Tố không bình thường, ông ta cười, “Có chuyện gì vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Phương Tố thở ra một hơi, “Không phải không thoải mái.”
Bà ta ngẩng đầu nhìn Lâm Chí Dương, nghĩ chút cuối cùng quyết định nói thật, “Thấy chồng cũ của tôi.”
Lâm Chí Dương sững sờ, “Ở chỗ này hả?”
Phương Tố gật đầu, “Cách chúng ta không xa.”
Lâm Chí Dương bật cười, “ Chẳng trách cô Cố muốn tránh ra ngoài.”
Phương Tố cũng không biết nói cái gì cho phải.
Trường hợp này, thật ra thì nghĩ kỹ một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801116/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.