Chương trước
Chương sau
Trì Chúc đứng ở nơi đó, nhất thời không nhúc nhích.
Cố Tư trong phòng ăn ăn nhanh hơn, trong chốc lát đã no.
Cô dựa lưng vào ghế, "Ăn no cảm giác thật là tốt."
Trì Uyên rót cho cô một ly nước, "Không trực tiếp lên lầu, lát nữa đi dạo một chút."
Cố Tư hừ một tiếng, sau đó nói: "Hai người đó còn có thể nói cái gì, nói chuyện lâu như vậy."
Trì Uyên không biết phải nói thế nào, rốt cuộc cũng không nói một lời. Trì Chúc quay lại sau một lúc, Trì Uyên mới nhớ ra điều gì đó, "Chẳng qua, việc ghi hình trước của Ninh Tôn nên nhanh chóng kết thúc, sẽ sớm quay lại.”
Cố Tư ngẩng đầu nhìn Trì Uyên, "Làm sao anh biết."
Trì Uyên dừng lại, "Anh hỏi, anh hỏi chị ba."
Cố Tư từ trong khóe mắt chậm rãi nhìn chằm chằm anh, "Cái này?"
Trì Uyên gật đầu, tỏ vẻ rất thành khẩn, "Đúng vậy, nếu không, chuyện này làm sao anh biết được?"
Trì Chúc nhìn Trì Uyên, "Lúc trước, công ty chúng ta không phải..."
“Ba, ăn cơm đi, món ăn một lát sẽ nguội.” Trì Uyên vội vàng nói.
Trì Chúc chần chờ, nhưng cũng có phản ứng, ồ ồ cúi đầu ăn cơm.
Phương Tố để đũa sau khi ăn xong, "Ông ăn từ từ, tôi ăn xong."!Bà đứng dậy và rời khỏi phòng ăn.
Trì Chúc ngẩng đầu nhìn Phương Tố, đối với Trì Uyên nói: "Mẹ con vẫn không thoải mái."
Cố Tư chớp mắt, lập tức bắt chuyện, "Đúng vậy, hôm nay bà ấy nói ň.g.ực khó chịu, thở không ra hơi, cũng không biết tại sao."
Trì Uyên quay đầu lại liếc nhìn Cố Tư, khóe mắt nhíu mày ý cười.
Anh không nghĩ rằng cô gái này là một cô gái thông minh.
Ăn xong, Trì Uyên nắm tay Cố Tư đi ra ngoài đi dạo.
Phương Tố và Trì Chúc ở nhà.
Lúc Cố Tư chuẩn bị đi, cô nhìn lại trong phòng.
Đây rõ ràng là nhà của cô, làm sao có cảm giác sắp bị người ta chiếm mất.
Trì Uyên siết chặt ngón tay Cố Tư, "Sao em không đeo nhẫn."
Cố Tư nhíu mày. "Khặc khặc, ở nhà mà đeo cái nhẫn khoa trương kia làm gì."
Trì Uyên không cảm thấy khoa trương, "Có sao đâu, anh nghĩ không sao cả, anh vốn dĩ muốn làm một cái lớn hơn, nhưng nhà thiết kế nói viên kim cương quá lớn, không hợp."
Cố Tư chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi nói về chủ đề trước đó, "Ninh Tôn về rồi, hai người sẽ hẹn nhau à."
Vẻ mặt Cố Tư chợt nghiêm túc lại, cô thở ra một hơi dài "Đúng vậy, chắc ăn là phải gặp rồi."
Làm sao có thể thiếu được chứ, dù thế nào thì quan hệ của hai người bọn họ trước đây rất tốt.
Trì Uyên hừ nhẹ, "Đến lúc đó anh sẽ đi cùng em, bây giờ ở trong hoàn cảnh của em, em đi ra ngoài gặp người khác một mình anh cũng lo."
Cố Tư gật đầu, cô bây giờ thật sự không thích hợp ra ngoài một mình.
Họ quay lại thì điện thoại di động của Trì Uyên đã vang lên.
Đó là một cuộc điện thoại của cấp dưới, nói rằng người tên lão Báo trước đây đã điều tra ra, hiện tại đã tìm được.
Theo tin tức dưới đã điều tra ra, trước đây lão Báo này không phải dạng người tử tế gì.
Nhưng bây giờ hắn cũng thông minh, không tự mình ra mặt làm mọi việc nữa, chỉ làm môi giới ở giữa.
Chủ yếu là do có người muốn thuê côn đồ, hoặc tìm người giúp làm một số việc xấu xa, v.v., sẽ làm cầu nối với gia đình thượng lưu ở giữa.
Sau đó kiếm một ít hoa hồng.
Người đàn ông kia cũng biết tìm nơi ghê, trốn rất kỹ, sống trực tiếp trong ngôi đền ở lưng chừng núi.
Nghe xong, Trì Uyên cười, "Cũng khá là biết ý. Bên cậu tìm cơ hội lôi người này ra đây"
Bên kia nói đã nhận được lệnh, đã hiểu.
Trì Uyên cúp điện thoại, siết chặt tay Cố Tư một chút, "Đi thôi, đi công viên đằng kia dạo đi."
Cố Tư mím môi, vốn dĩ muốn hỏi mọi chuyện có tiến triển không, nhưng sau khi nghĩ lại, cô hỏi cũng vô ích.
Cô biết những thứ kia cũng không thể giúp được gì nhiều.
Vì vậy, quên nó đi, không cần hỏi.
Hai người lang thang bên ngoài, Trì Chúc và Phương Tố ở nhà.
Trì Chúc hỏi Phương Tố sức khỏe có tốt hơn không, Phương Tố mất vài giây mới nói rằng mình không sao.
Bà không biết nói dối, và chỉ cần một vài lời nói thì rất dễ khiến bà bối rối.
Phương Tố nhắm mắt lại, cố gắng giữ cho mình không lộ ra khuyết điểm.
Bà kiểm tra thời gian, vốn dĩ muốn Trì Chúc về sớm vì buổi tối lái xe không an toàn.
Khi lời nói trên môi, bà lại nuốt xuống.
Bà ấy thật ra muốn tái hợp với Trì Chúc.
Trước kia khoảng thời gian sống chung với Trì Chúc, bà đa phần đều là than thở.
Không phải Cố Tư không tốt, thì là người giúp việc có thái độ không tốt với bà, hoặc là người ở phòng hai, ba, bốn có thái độ không tốt.
Trì Chúc có chút ngượng ngùng, "Bà ấy quả thật có thể có chuyện muốn nói với anh, anh và bà ấy, không có chuyện gì."
Phương Tố đưa tay vô thức xoa xoa với nhau "Kỳ thật, cho dù anh có chuyện gì với bà ấy cũng là chuyện bình thường."
Trì Chúc khựng lại, rồi ồ lên.
Thật ra Trì Chúc có còn tình cảm với Phương Tố không? Bản thân Trì Chúc cũng có chút khó hiểu.
Sau bao nhiêu năm, tình cảm của ông cũng thay đổi không thể nhận ra.
Chỉ cần ông nghĩ đến thời gian trước, sự mệt mỏi của ông sẽ lập tức dâng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.