*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cổ Nhân cuối cùng cũng rời đi cùng Trì Chúc.
Cố Tư đã sớm dự đoán được điều này.
Phương Tố và Trì Uyên đi ra ngoài tiễn, Cố Tư đang đứng ở bên cửa sổ quan sát.
Phương Tố cư xử đúng mực, biểu tình nhàn nhạt nở nụ cười.
Cổ Nhân ngồi ở ghế phụ của Trì Chúc, mở cửa sổ vẫy tay với Phương Tố. Nhìn như vậy, nếu nói bà và Trì Chúc là vợ chồng, liền cũng có người tin.
Xe của Trì Chúc lái đi, Cố Tư ở phía dưới hét lên, "Này, hai người thật là, làm sao lại để hai người đó đi cùng nhau? Hai người không thể giúp dì Cổ gọi xe à."
Trì Uyên bật cười, "Chỉ em mới có thể làm được loại chuyện này."
Cố Tư khịt mũi, sau đó xoay người đi vào phòng.
Trì Uyên và Phương Tố bước vào phòng khách.
Trì Uyên vỗ vỗ vai Phương Tố, "Mẹ à, nhìn ba con và dì Cổ thật sự không có gì đâu, vẻ mặt rất thẳng thắn"
Đúng vậy, biểu hiện của Trì Chúc quả thực khá thẳng thắn, xem ra không có bị lương tâm cắn rứt.
Nhưng Phương Tố vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Cổ Nhân rất thích Trì Chúc, điều kiện của bà ấy tốt như vậy, Phương Tố cảm thấy không thoải mái.!Phương Tố hừ một tiếng, "Mẹ đi nghỉ ngơi trước, có chút mệt."
Trì Uyên đi theo lên lầu, "Cố Tiểu Tư vừa rồi nói với mẹ chuyện gì vậy, lúc hai người lên lầu ấy."
Phương Tố trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801069/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.