Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Tư cười cười sau khi nói, "Cái này, cô Tùy à, cô tự mình hiểu rõ mà."
Tùy Mị sắc mặt không thay đổi, "Cô Cố vẫn là đừng vui mừng quá sớm."
Cố Tư cười thầm, cô vẫn luôn là người chọc tức người khác giỏi nhất.
Giọng điệu nói chuyện, cộng với biểu cảm trên khuôn mặt.
Cô biết chính xác cách làm cho đối phương muốn nhảy dựng lên. Vì vậy sau khi cô cười xong, Tùy Mị nghiến răng nghiến lợi một chút.
Cố Tư nói, "Tôi chỉ muốn hạnh phúc. Có người cố gắng hết sức để có được những thứ như tôi, nhưng họ không bao giờ có được. Nhưng tôi có thể dễ dàng lấy đi những thứ mà người khác sắp có được. Cô nói xem tôi giỏi như vậy có thể không vui vẻ sao. "
Thứ mà người khác muốn và sắp có được, là ám chỉ cô và Trì Uyên.
Ban đầu bọn họ đã đính hôn, nhưng sau đó lại hủy bỏ, Trì Uyên lại kết hôn với Cố Tư.
Tùy Mị hít sâu một hơi, sau đó tiến lên một bước đối với Cố Tư, "Cô Cố, cẩn thận một chút, đứa nhỏ này, có thể giữ được hay không thật sự không biết."
Cố Tư sửng sốt, chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, "Cô Tùy à, ý cô là gì vậy, còn có kẻ súc sinh nào ra tay đối với đứa nhỏ trong bụng của tôi sao."
Cô nhấn mạnh hai từ súc sinh. nếu bạn đang đọc bản dịch này tại một trang nào đó khác nhayho thì đó là bản lấy cắp từ chúng mình
Nói xong, nhìn chằm chằm Tùy Mị, "Đồ súc sinh kia, hắn cũng thật cẩn thận, nhưng mà không những không hại được người khác, lại tự đưa mình vào tròng, không thể tranh giành đàn ông, cũng không tính toán được gì, thực sự rất vô dụng."
Tùy Mị cau mày, Cố Tư nói vài câu làm cô ta có chút không nhịn được.!Cô giơ tay đặt lên vai Cố Tư, trực tiếp dùng sức đẩy ra, nhưng ngữ khí bị đè nén, "Là làm cho đứa con của cô không thể sinh ra, cô có thể làm gì?"
Cố Tư chỉ lùi lại vài bước, phía sau đã có người đỡ cô.
Cô nghe thấy âm thanh của Phương Tố và Trì Uyên đồng thời, "Cô đang làm gì vậy?"
Cố Tư quay đầu lại, người đứng sau lưng cô là Phương Tố.
Phương Tố sắc mặt thay đổi, nhìn Cố Tư, "Con không sao chứ, con có đau không."
Trên thực tế, chỉ nhẹ nhàng đẩy nhẹ như vậy thì thực sự không có vấn đề gì lớn.
Cố Tư lại quay đầu nhìn về hướng khác.
Trì Uyên đang bước vội qua.
Sắc mặt Tùy Mị cũng thay đổi, nhìn chằm chằm Trì Uyên.
Trì Uyên gần như coi Cố Tư quan trọng như hai tròng mắt, bây giờ nhìn Cố Tư bị Tùy Mị đẩy ra như vậy, không khỏi sửng sốt.
Anh đi tới, nắm lấy cánh tay Tùy Mị trước, dùng sức đẩy Tùy Mị ra, "Cô Tùy, vừa rồi cô làm cái gì vậy?."
Sức lực này có chút nặng nề, Tùy Mị lui vài bước mới dừng lại.
Cô nhìn Trì Uyên, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẻ mặt vẫn rất cố chấp.
Cô nói: "Cô Cố, miệng của cô nói lời tổn thương tôi, tôi đẩy cô một chút, tôi không nghĩ tôi sai."
Phương Tố cau mày nhìn Tùy Mị, "Mị Mị, con có biết con vừa làm gì không."
“Tại sao cô ấy lại không biết, cô ấy biết tôi có thai nên mới đẩy tôi như vậy." Cố Tư nhẹ giọng nói rồi sửa sang lại chỗ Tùy Mị vừa chạm vào.
Tùy Mị bĩu môi, vẻ mặt kinh ngạc, "Có thai sao? Tôi không biết."
Kỹ năng diễn xuất này thật giống bản thân cô, Cố Tư bật cười.
Tùy Mị vẻ mặt vô tội, "Cô Cố, sao tôi có thể biết là cô đang mang thai, đừng vu oan cho tôi, tôi đẩy cô cái này tôi thừa nhận, nhưng về chuyện mang thai của cô, đừng đổ lên người tôi, tôi không biết chính là không biết."
Cố Tư cong cong khóe miệng, học theo giọng nói của Tùy Mị, "Tôi không biết gì hết, cô Tùy thật sự là diễn suất của cô thật không tệ, nhưng cô quên mất một điều, trong lòng cô, tôi rất tệ, làm sao có thể tôi không chuẩn bị gì chứ. "
Cố Tư lấy điện thoại ra, "Thật xin lỗi, tôi đã ghi âm lại, những gì cô nói vừa rồi, đều có trong đó.,"
Mặt Tùy Mị đanh lại.
Cố Tư chỉ cười, "Nhìn đi, đừng có nói dối, nếu không sẽ tự tát vào mặt mình ngay lập tức."
Cô quay đầu nhìn Phương Tố, "Xếp hàng đã đến tôi rồi sao?"
Phương Tố sắc mặt không tốt lắm, nhìn về phía Tùy Mị, sau đó trầm giọng nói: "Ừm, ta qua đây tìm con, đến lượt con rồi."
Cố Tư đưa điện thoại trong tay về phía Tùy Mị, sau đó nói với Trì Uyên, "Anh để cho em ở đây. Anh đi kiểm tra."
Nói xong, cô ngâm nga một chút bài hát, đi cùng Phương Tố đến phòng bệnh ngoại trú.
Phương Tố nghiêm mặt, "Con tại sao lại không nhìn xem, xem Tùy Mị có cái gì muốn nói."
“Nhìn xem cái gì chứ.” Cố Tư đi tới, ngồi xuống ghế ở cửa phòng bệnh ngoại trú, cô là người tiếp theo. “Vừa rồi tôi đã chiếm ưu thế rồi. Tôi không phải loại người giả vờ ấm ức trước mặt người khác, nên để cho tôi giả vờ trước mặt Trì Uyên, hung hăng đối với Tùy Mị là không thể, hiện tại Tùy Mị đang trong tình huống xấu hổ, cộng thêm những gì vừa nói, ước chừng cô ta nói thế nào Trì Uyên cũng sẽ không tin nữa."
Cố Tư cười toe toét, "Vậy nên tôi cứ chờ. Chuyện này không cần tôi phải ra tay."
Cô ra mặt, nhưng ngược lại hiệu quả sẽ không tốt lắm.
Phương Tố vẫn là có chút không vui, nghĩ vừa rồi Tùy Mị như vậy là không tốt.
Nhưng Cố Tư đã quên chuyện này từ lâu.
Cô đợi bác sĩ gọi tên mình, liền bước nhanh vào phòng bệnh ngoại trú.
Bây giờ còn non tháng, chưa nghe được tim thai nên cô chỉ có thể siêu âm B trước khi xét nghiệm máu.
Phiếu thu phí đã sớm được phát ra, Cố Tư cầm lấy hóa đơn và Phương Tố đi ra, vào phòng lấy máu lấy máu.
Trước khi đi qua góc mà vừa nãy cô có tranh chấp với Tùy Mị, cô không còn thấy Tùy Mị và Trì Uyên nữa.
Vẻ mặt trông rất nghiêm túc.
Cố Tư liếc anh ta một cái rồi hỏi thẳng, "Tùy Mị đưa thêm người tới đây đúng không."
Trì Uyên khẽ nhíu mày, "Thật sự là anh không để ý." Cố Tư thở dài một hơi, "Kiểm tra đi, em nghĩ cô ấy không tự mình tới đây."
Trì Uyên nhìn Cố Tư chằm chằm rồi nói phải.
Đợi một lúc, bác sĩ bước ra, gọi tên Cố Tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.