Chương trước
Chương sau
Cố Tư nhìn chằm chằm tấm hình rất lâu, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được.
Thật sự là cô không biết là tấm hình này chụp khi nào.
Cô nắm chặt điện thoại, sau đó lại gửi một tin nhắn qua, hỏi rằng đối phương là ai?
Nhưng đầu bên kia lại không có động tĩnh.
Cố Tư cũng không hỏi lần thứ hai, từ trước tới giờ cô vẫn luôn rất bình tĩnh, thế nên nếu đối phương không muốn trả lời cô thì cô càng phải ổn định mới được.
Cô cầm điện thoại di động rồi nắm xuống, nhưng lần này làm thế nào cô cũng không ngủ được.
Trong đầu có chút tỉnh táo, cũng có hơi mơ hồ, giống như là có rất nhiều chuyện rõ ràng như vậy, nhưng lại không thể nghĩ ra.
Cố Tư nhắm mắt lại rồi thở dài.
Thôi, không nghĩ ra được thì không suy nghĩ nữa, cô cũng không muốn tự làm khó mình.
Cô cứ nằm trên giường như vậy, luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Đêm đó cô cũng không ngủ được, đến sáng thì liền nghe thấy tiếng xe của Trì Uyên.
Cố Tư ngay lập tức tỉnh lại, vội vàng bước xuống giường đi đến bên cửa sổ.
Trì Uyên đang từ từ đậu xe ở trong sân, sau đó anh liền mở cửa bước xuống xe.
Cố Tư chờ một chút liền nghe thấy được tiếng mở cửa sau lưng.
Cô từ từ xoay người sang, “Anh về rồi sao?”
Trì Uyên thấy cô thì bất ngờ, anh mang theo khí lạnh sớm mai bước đến cửa, “Sao em dậy sớm vậy?”
Cô than một tiếng, “Sáng hôm qua em ngủ hơi nhiều, nên buổi tối không ngủ được.”
Cô nhìn anh chằm chằm, “Anh có hỏi được gì từ người đàn ông hôm qua không?”
Trì Uyên nhấc chân đi đến phòng tắm, “Có, hỏi được một chút.”
Sau đó, ánh mắt cô chợt lóe lên, ở góc áo của anh có một vết màu đỏ nhạt.
Chắc hẳn đó là vết máu.
Cô liền đi qua đứng trước cửa phòng tắm, Trì Uyên thấy vậy thì dừng lại động tác đang cởi áo.
Anh quay đầu nhìn Cố Tư, “Anh đi tắm một lát.”
Cô tựa lưng trên cửa, ôm bả vai nói, “Ừ, cơ thể anh em cũng thấy hết rồi, bây giờ anh xấu hổ làm gì?”
Dáng vẻ không biết xấu hổ này của cô, quả thật rất giống với Trì Uyên trong thời gian gần đây.
Anh hé môi nhìn chằm chằm cô, còn Cố Tư thì vẫn rất bình tĩnh.
Cuối cùng anh cũng không nhịn được mà nói, “Em đi nghỉ một chút đi, bây giờ em nghỉ ngơi tốt thì đứa bé mới có thể lớn lên tốt được.”
Cố Tư cũng dời tầm mắt đi, nhìn vạt áo của anh một lần nữa.
Mặc dù cô cũng chưa từng làm việc ác, nhưng mà gan cô cũng không nhỏ đến mức không dám nhìn mấy vết máu này.
Cố Tư nhìn thêm hai lần nữa rồi liền xoay người về giường.
Trì Uyên cũng đóng cửa lại, sau đó cởi áo khoác ra.
Áo sơ mi bên trong đã lấm tấm rất nhiều vết máu.
Chương Tự Chi quả thật là không kiềm được cơn tức giận, nếu như lúc đầu giao người này cho anh ta xử lý thì hôm qua đã có thể ra nhặt xác được rồi.
Trì Uyên cởi áo ra rồi ném vào thùng rác, sau đó liền tắm rửa sạch sẽ.
Thật ra thì anh cũng rất mệt mỏi, đêm qua anh thức trắng, cũng không có đi ngủ.
Cố Tư đang ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tay vẫn đang cầm điện thoại.
Khi Trì Uyên đi ra thì cô có nghe thấy, nhưng cô cũng không nhìn anh, vẫn không di chuyển.
Anh quấn khăn tắm, đi qua tủ đồ lấy quần áo, sau đó liền không coi ai ra gì mà cởi khăn tắm ra thay đồ vào.
Một lát sau Cố Tư mới nói, “Cho anh xem cái này.”
Trì Uyên ừ một tiếng rồi liền đi tới, “Cái gì vậy?”
Cô đưa điện thoại di động tới, “Hình của em, anh nhìn xem, có phải là rất đẹp không?”
Trì Uyên vốn cũng không quan tâm lắm, nhưng khi nhìn thấy thì sắc mặt liền thay đổi.
Nhất là tấm hình cuối cùng kia.
Anh dừng lại, rồi bảo cô đợi một chút, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Cố Tư cũng biết anh đi làm gì, cô chờ anh đi xong thì mới bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Tất cả quần áo mà anh vừa cởi ra đều được ném trong thùng rác.
Áo sơ mi với áo khoác cũng bị ném vào đó.
Cô cúi đầu xuống nhìn một chút, sau đó liền xoay người bước ra khỏi phòng.
Cô đi tới cầu thang lầu hai, cuối cùng đã nhìn thấy Trì Uyên đang so sánh góc chụp của tấm hình, giống như là đang tìm xem được chụp ở chỗ nào.
Cố Tư nhìn anh không nói gì.
Sau đó, anh liền dừng lại ở một cánh cửa, rồi chăm chú nhìn nó, nét mặt rất nghiêm túc.
Khoảng hai ba giây sau thì anh giơ tay lên, từ khe hở trên hoa văn của cánh cửa lấy ra được một vật.
Thật ra thì Cố Tư cũng đoán được chuyện này, cô không tin có người có thể chụp mình lén mình gần như vậy mà cô không biết được.
Nên kết luận là, có lẽ là mình đã bị theo dõi rồi.
Cố Tư cũng không sợ, nhưng mà cảm thấy đối phương rất là có năng lực.
Trì Uyên cầm vật kia, sắc mặt hơi thay đổi.
Mặc dù là lần trước có hai người lẻn vào phòng, nhưng mà loại người như bọn họ cũng không làm ra được chuyện gì.
Nhưng hôm nay nhìn thấy vật trên cửa kia thì lại cảm nhận được sự uy hiếp cao hơn so với hai người kia nhiều.
Trì Uyên nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu, những cảm giác mệt mỏi cũng dần biến mất.
Anh xoay người lại, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Tư.
Cô đang đứng ở tay vịn cầu thang, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Trì Uyên cũng không biết tại sao, nhưng khi anh thấy cô như vậy thì trong lòng như bị đụng một cái.
Có hơi chua xót, cũng có chút ngứa ngứa.
Trì Uyên từ từ đi lên lầu, đứng bên cạnh Cố Tư rồi vươn tay sờ mặt cô, “Em sợ sao?”
Cô còn cười, “Có gì phải sợ đâu?”
Anh chu miệng, một lúc sau mới thở ra một hơi, “Đi thôi, chúng ta về phòng.”
Hai người cùng nhau trở về phòng, Cố Tư tự nhiên mà lên giường nằm còn Trì Uyên thì dựa đầu vào thành giường, gửi đi một tin nhắn.
Cô cũng nghe được tiếng điện thoại di động ting ting, thật ra cũng không quá ồn ào, nhưng giữa không gian yên tĩnh vào buổi tối thì cũng rất nổi bật.
Nhưng ở nơi không quá yên tĩnh này thì cô lại rất an tâm mà đi ngủ.
Trì Uyên gửi tin nhắn xong thì liền cúi đầu, sau đó đã nhìn thấy Cố Tư đang rúc vào người anh ngủ ngon lành.
Anh sờ tóc của cô một cái, thật giống như là một con mèo nhỏ.
Cố Tư chắc hẳn là ngủ rất thoải mái, sau đó liền lại gần anh thêm một chút.
Anh cũng cất điện thoại đi rồi nằm xuống, ôm cô vào trong lòng.
Trì Uyên nhắm mắt lại rồi sờ lên bụng cô, thật ra thì cũng không có gì khác, nhưng anh lại cảm thấy bụng cô dường như đã lớn hơn.
Anh thở dài một hơi, sau đó liền cảm thấy trong lòng bình tĩnh lại.
Hai người cứ ôm nhau ngủ như vậy cho đến khi Phương Tố tới gõ cửa.
Trì Uyên dậy trước rồi nhìn đồng hồ, quả thật là bây giờ nên dậy rồi.
Anh đi ra mở cửa, nhìn Phương Tố rồi nhỏ giọng nói, “Mẹ chờ một chút, tối qua cô ấy dường như là không ngủ ngon.”
Bà cũng nhìn vào bên trong một cái, sau đó liền gật đầu, “Được rồi, vậy mẹ mang thức ăn lên, con kêu con bé dậy rửa mặt một chút, ăn xong thì ngủ tiếp.”
Anh suy nghĩ một lát rồi liền gật đầu, “Được.”
Sau khi chờ Phương Tố đi xuống thì Trì Uyên cầm khăn lông tới cho Cố Tư lau mặt.
Cô nheo mắt tỉnh lại, “Phải dậy rồi sao?”
Anh ừ một tiếng, “Em dậy đánh răng đi, thức ăn một lát nữa sẽ đem lên đây, em ăn xong rồi hẳn ngủ tiếp, nhưng mà ban ngày đừng ngủ quá nhiều, tránh cho buổi tối lại ngủ không ngon.”
Cố Tư nhìn chằm chằm Trì Uyên một hồi rồi liền lầm bầm, “Anh nói nhiều quá đi.”
Anh cũng cười, ừ một chút, “Đúng vậy, anh nói nhiều, nhưng anh chỉ như vậy với một mình em.”
Cô hừ một cái rồi liền chống người đứng dậy.
Anh đỡ cô vào phòng tắm, sau đó thì đứng ở cửa nhìn cô đánh răng rửa mặt, trên mặt luôn mang theo một nụ cười dịu dàng.
Qua tấm gương thì cô cũng thấy bộ dạng đó của anh, hừ một tiếng.
Thật ra thì cô cũng không tức giận, nhưng trong mắt của Trì Uyên thì cô chính là đang làm nũng.
Từ trước tới giờ Cố Tư luôn từ chối anh, nhưng thái độ này cũng cho thấy là cô đang thay đổi.
Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi liền đi qua, ôm lấy eo của cô từ phía sau, nhỏ giọng nói bên tai của Cố Tư, “Em không cân nhắc một chút chuyện một lần nữa gả cho anh sao? Anh có thể cho em một hôn lễ lớn hơn.”
Cô cũng không đoán được anh sẽ nói nhưng lời này, nói thẳng một câu, “Cút.”
Anh liền cắn lỗ tai của cô, “Thật ra anh được rất nhiều người thích đấy, em không cảm thấy lo sợ sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.