Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Tư ngủ thiếp đi đến nửa đêm, tự nhiên lại bị đánh thức.
Cô mím chặt miệng, giọng nói có chút khàn khàn, "Đồ khốn này, anh cố ý đánh thức em đúng không."
Trì Uyên cúi người hôn lên môi cô, "Xin lỗi, anh ngủ đi."
Với cái tính không biết xấu hổ này, Cố Tư thật sự bó tay với anh ta.
Cô chỉ có thể trở mình, quay lưng lại với Trì Uyên và ngủ thiếp đi. Trì Uyên một lúc sau mới nghiêng người ôm Cố Tư vào lòng.
Trước đây còn dám uống rượu say còn có gan làm gì, nhưng bây giờ không làm được gì nên cứ thành thật chấp nhận mà ngủ theo đúng nghĩa.
Anh chạm vào bụng Cố Tư, nhắm mắt lại.
Ngủ được một lúc, điện thoại đặt trên tủ đầu giường kêu hai lần.
Lúc đầu anh ấy không quan tâm, rồi lâu lâu lại rung hai lần.
Trì Uyên suy nghĩ một hồi, liền lật người nhận điện thoại.
Anh ấy nghĩ đó là tin nhắn từ cấp dưới của mình, nhưng anh ấy đã xem tin tức trên Wechat.
Vẫn là do Tùy Mị gửi tới, cái thứ nhất thu hồi, cái thứ hai xấu hổ nói tôi gửi nhầm.
Trì Uyên còn không thấy cô gửi gì nên cứ mặc kệ, cất điện thoại lại.!Đêm khuya rồi, anh cũng chẳng muốn mất ngủ để trả lời những tin vớ vẩn này.
Anh lại ôm Cố Tư, an tâm ngủ thiếp đi.
Bên kia, Tùy Mị cầm điện thoại chờ đợi, cũng không đợi được Trì Uyên trả lời.
Thực ra, nhìn thời gian cô cũng không nghĩ là quá muộn, ở vị trí mà công việc luôn bận rộn, thì hiếm khi ngủ sớm.
Tùy Mị nhìn điện thoại, chần chừ không dám gửi thêm một tin nữa.
Cô và Trì Uyên đã lâu rồi không liên lạc, chủ yếu là do trước đây cô quá chủ động, muốn lạnh nhạt với anh.
Nhưng lạnh lùng như vậy, dường như đã cho anh và Cố Tư một cơ hội.
Bây giờ ngay cả Phương Tố cũng trở mặt cô mà đứng về phía với Cố Tư, cô cảm thấy mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ.
Cô đã rất bối rối trong hai ngày này.
Muốn làm điều gì đó, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
(p/s: thật ra Ad đang dịch vào đêm khuya, rất buồn ngủ. Mà dịch tới đây tự dưng thấy muốn nổi hỏa với cái cô Tùy Mị này quá trời )
Tùy Mị đợi một hồi, để điện thoại sang một bên, xoay người rời khỏi phòng.
Cô xuống lầu lấy một chai vang đỏ, mở ra, rồi trực tiếp cầm chai lên lầu.
Khi đến cầu thang lầu hai, tình cờ ông cụ từ trong phòng bước ra, ông ta sửng sốt khi nhìn thấy cô, "Tiểu Mị, sao con còn chưa nghỉ ngơi."
Sau đó ông lão nhìn thấy thứ Tùy Mị đang cầm, liền hiểu ra, thở dài nói: "con bé này thật là."
Rồi ông quay về phòng mà không nói thêm một lời nào.
Tùy Mị không lấy cốc nên cứ vậy cầm chai uống vài ngụm.
Rõ ràng là cô ấy cảm thấy mình có cơ hội khác, nhưng trong nháy mắt, cơ hội này đã không còn nữa.
Cô không nên nghe lời người khác, không nên tỏ thái độ làm lơ Trì Uyên như vậy, cô nên tìm cơ hội luôn xuất hiện trước mặt Trì Uyên.
Cô biết giữa mình và Trì Uyên không có bất cứ nền tảng nào nên nếu không tìm thêm cơ hội để vun đắp mối quan hệ, làm sao Trì Uyên lại có thể bị cô quyến rũ được.
Càng nghĩ về nó, cô càng cảm thấy khó chịu.
Tùy Mị cầm lấy điện thoại, trên điện thoại vẫn là giao diện Wechat của Trì Uyên.
Cô tiếp tục uống nhiều hơn như một kiểu tiếp thêm năng lượng, và sau đó gửi  một tin nhắn thoại.
Cô ta nói, "Trì Uyên, anh không nhận thấy mình có cảm giác gì sao."
Nghĩ là Trì Uyên sẽ không trả lời, cô ném điện thoại sang một bên.
Trì Uyên ở đằng kia lại nghe thấy một tiếng rung khác từ điện thoại.
Nhưng anh không quan tâm đến điều đó nhiều, bởi vì Cố Tư trở mình rồi lại quấn lấy anh như tơ vò.
Anh chỉ khẽ tránh đụng trúng bụng Cố Tư, khi cô tìm được tư thế thoải mái, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cả hai đã ngủ theo cách này cho đến ngày hôm sau.
Sáng hôm sau, Trì Uyên thật sự chuẩn bị đi làm, nên anh nhẹ nhàng kéo Cố Tư ra, sau đó đứng dậy tắm rửa.
Lúc anh đi ra, Cố Tư vẫn đang ngủ say, không hề bị quấy rầy.
Trì Uyên đứng bên giường, mặc quần áo vào nhìn Cố Tư.
Lúc Cố Tư ngủ say, trông cô thật rất thoải mái, sẽ không nhíu mày nhìn anh chằm chằm, cũng sẽ không trợn mắt nhìn anh.
Cô giờ thật dịu dàng, mong mạnh. Nó cũng khiến trái tim anh xuyến xao.
Trì Uyên cuối cùng cũng không kìm được, cúi người hôn lên trán Cố Tư.
Phương Tố mất một lúc mới nhìn lại Trì Uyên, "Vậy thì?."
Trì Uyên cười, "Xem ra mẹ cũng muốn biết chuyện của ba là đang thế nào nhỉ?”
Phương Tố cúi đầu tiếp tục cầm nồi chảo, lơ đãng nói "Nếu giờ mẹ nói là không muốn biết thì quả là nói dối, vậy nên con nói xem nào? Chuyện đã đến đâu rồi "
Trì Uyên dựa vào khung cửa, khoanh tay, từ từ nói, "Ba nói từ đầu đến cuối anh và dì Cố không có liên quan gì đến nhau, bọn họ chỉ là bạn bè."
Phương Tố cười, "Chà, chỉ là bằng hữu, thật là bạn tốt, thật ngọt ngào."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.