Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tùy Mị không nói chuyện với Phương Tố quá nhiều, sau khi Phương Tố từ chối, cô cũng chỉ lịch sự nói hai câu rồi tắt điện thoại.
Phương Tố chậm rãi đặt điện thoại xuống, sau đó mỉm cười.
Phương Tố cảm thấy Tùy Mị lợi dụng mình, nên có chút thất vọng
Bây giờ vừa cúp cuộc điện thoại của Tùy Mị, bà không chỉ là thất vọng với cô.
Nếu hôm nay Tùy Mị không gặp Trì Uyên đi cùng với Cố Tư, có lẽ cô sẽ không gọi bà.
Cô chỉ là phát hiện ra rằng bà vẫn còn giá trị lợi dụng.
Cô gái này, thật sự không hề đơn giản như bà vẫn nghĩ. Phương Tố buông điện thoại xuống, cũng nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Rất lâu sau Trì Uyên mới quay trở lại.
Cố Tư đang ngủ vô cùng thoải mái, tự nhiên lại cảm giác có người ôm mình vào lòng, xộc vào mũi cô là mùi rượu nồng nặc.

Trì Uyên: "Vấn đề là em không nghĩ ra được, em và anh đã có từ khi nào."
Trì Uyên đã có chút mê man, dưới tác dụng của men rượu, mắt đã không mở nổi nữa.
Vì thế, cũng có chút giữ miệng không được, anh trực tiếp nói: "Chắc là là lần đó em uống quá nhiều. Anh giữa chừng mang em về nhà. Buổi tối hôm đó làm vài lần, chắc là trúng ở lần đó rồi."
Cố Tư sửng sốt, đột ngột quay đầu lại nhìn Trì Uyên: "Ngày đó? Ngày đó là..."
Gần đây đầu óc cô không tốt lắm, suy nghĩ một hồi cô mới đoán ra được Trì Uyên đang nói đến khi nào...
Sau ngày hôm đó, thái độ của Ninh Tôn đối với cô trở nên có chút kỳ lạ.
Hơn nữa cô còn nhìn thấy điện thoại di động của Ninh Tôn bị đập vỡ trong sân.!Cố Tư nghiêm túc suy nghĩ, đúng rồi, sau đó còn tìm thấy bộ khăn trải giường đã giặt nhưng chưa khô trong máy giặt.
Cô nhớ là mình đã gọi cho Trì Uyên để hỏi, Trì Uyên nói tối hôm trước cô đã uống quá nhiều, nên nôn ra.
Cô lúc đó cũng không nghĩ quá nhiều.
Anh, anh, anh, cô thực sự đã quá tin tưởng anh
Tên đàn ông xấu xa này, thật sự là không chịu được...
Cố Tư chậm rãi ngồi dậy. Tuy rằng trong lòng cô đang tức giận, nhưng trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, "Vậy vì sao ngày hôm sau, trong phòng nhìn có vẻ không có gì thay đổi quá nhiểu, mà anh đến giờ cũng không hề nhắc đến chuyện này."
Trì Uyên đã ngủ say rồi, Cố Tư trực tiếp giơ tay đẩy anh một cái:" Tại sao anh lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Nói đi, nói đi."
Cô cố gắng hết sức kìm nén giọng điệu đang cực kỳ tức giận của chính mình, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình thản nhất có thể.
Trì Uyên vô thức nắm lấy tay Cố Tư, lẩm bẩm: "Tiểu Tư, đừng làm ồn."
Còn đừng ồn, cô bây giờ, cô bây giờ, thật muốn...
Cố Tư đi thẳng xuống giường, đứng bên giường nhìn chằm chằm Trì Uyên.
Đừng ồn? Lại còn đừng ồn, cô muốn giết anh ngay bây giờ.
Nếu ngày hôm sau anh nói với cô những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước, cô nhất định sẽ uống thuốc luôn.
Cô không bao giờ để mình rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, cô căn bản không nghĩ đến có con với anh.
Mặc dù trước đây, có tiếc nuối khi không có con trong thời gian kết hôn. Nhưng bây giờ đã li hôn rồi, đứa con này không nên đến.
Cố Tư hít một hơi thật sâu, lại hít thêm một hơi nữa, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nhặt cái gối ở bên cạnh lên.
Cô trực tiếp đè cái gối lên mặt Trì Uyên.
Trì Uyên phản ứng khá nhanh, thở không được, nên vội vàng giật cái gối ra ném đi.
Sức lực của Cố Tư chắc chắn chẳng thể làm gì được anh.
Anh ngồi dậy, cau mày, nhìn Cố Tư một lúc lâu, anh có chút mê man: "Cố Tư? Em đang làm gì vậy?
Cố Tư nghiến răng, một lúc lâu sau mới nói một câu: "Anh là đồ khốn."
Trì Uyên căn bản không nhớ vừa rồi mình đã nói cái gì. Hôm nay anh rất vui, nên đã uống khá nhiều.
Vừa rồi cảm thấy mình đã ngủ say rồi, anh nói gì một chút cũng không nhớ được.
Cố Tư sắc mặt u ám, nhìn chằm chằm Trì Uyên hồi lâu, sau đó đột nhiên xoay người, đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Trì Uyên ngồi trên giường nửa ngày cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Anh đợi một lát rồi cũng ra khỏi giường, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Cố Tư đứng trong sân, dáng vẻ đang thực sự đang rất tức giận.
Anh nghĩ nghĩ, sau đó liền theo cô đi ra ngoài.
Trên thực tế, anh vẫn còn say rượu.
Nhưng Cố Tư thế này, anh không yên tâm được.
Khi Trì Uyên đi đến phòng khách, Cố Tư liền nghe thấy âm thanh.
Cô quay đầu lại, nhìn Trì Uyên: "Đừng đến đây. Anh cái đồ khốn kiếp này, anh còn có mặt mũi đến đây sao?"
Trì Uyên nhắm nhắm mắt: "Rốt cuộc là sao, em có chuyện gì, chúng ta từ từ nói.". "
Chuyện này, còn có gì mà từ từ nói nữa chứ.
Chính là tên đàn ông xấu xa không biết xấu hố này, vậy mà dám tính kế cô.
Chị Trần ở bên kia nghe thấy tiếng nói liền đi tới: "Sao vậy A Uyên, cãi nhau với Tiểu Tư sao? Tiểu Tư bây giờ như vậy thì phải nhường con bé một chút. Đạo lý này mà còn không hiểu sao?"
Trì Uyên thuận theo gật đầu: " Hiểu hiểu, em nhất định nhường cô ấy."
Nói xong, anh nhìn Cố Tư: "Rốt cuộc làm sao vậy. Em không nói, anh làm sao biết mình sai ở đâu, lại đây, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện."
"Anh cút đi." Cố Tư trực tiếp mắng: "Em không muốn nhìn thấy anh, anh mau cút đi cho em, đừng xuất hiện ở trước mặt em nữa."
Cố Tư nói xong liền quay lưng đi, không thèm nhìn Trì Uyên nữa.
Trì Uyên và Chị Trần nhìn nhau. Chị Trần dùng ánh mắt ra hiệu cho anh, ý bảo anh đi lên đi.
Đầu óc Trì Uyên mê man, cũng không còn nhiều sức lực, liền cũng thuận theo đi lên tầng.
Chị Trần đi tới, đứng bên cạnh cố Tư, "Sao vậy Tiểu Tư, em cãi nhau với A Uyên sao? có phải nó làm em giận không? Nói cho chị biết, chị sẽ giúp em dạy dỗ nó."
Chuyện này, thực sự vân là không có cách gì mà nói ra được. Loại chuyện trên giường thế này, cô cũng không có mặt mũi nào mà nói với người khác.
Cố Tư nghĩ đến đó rồi lắc đầu: "Không sao, không có chuyện gì đâu chị ạ."
Chị Trần nắm lấy tay cô, "Em bây giờ không phải chỉ một mình, phải chú ý đến tâm trạng của bản thân. Đứa trẻ ở trong bụng em, cũng có thể cảm nhận được những dao động cảm xúc của em. Nếu em không vui, nó cũng sẽ khó chịu, điều này không tốt cho sự phát triển của đứa bé. "
Cố Tư sờ lên bụng mình, hít thở sâu một hơi, cũng tận lực cố gắng thả lỏng bản thân.
Nhưng làm sao cô có thể thoải mái bây giờ, cô hiện tại chỉ hận không thể băm Trì Uyên thành từng mảnh.
Kết quả liền nhìn thấy Cố Tư đang khoanh tay, ngồi trên ghế sofa, một bộ dáng như lúc trước cùng với bà cãi nhau mới có cái dáng vẻ như vậy.
Bà nhướng mày, từng bước đi xuống: "Làm sao vậy, đây là chờ ta hả? Muốn đánh lộn sao?"
Cố Tư hừ một tiếng: "Con ngoan của bà, đúng là con ngoan của bà."
Phương Tố ngạc nhiên, hóa ra không phải do bà, mà là do Trì Uyên?
Bà bước nhanh hai bước đi qua: "Sao vậy, Trì Uyên chọc giận con sao?"
Cố Tư ngước mắt lên nhìn Phương Tố, có chút do dự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.