Phương Tố không nhìn Cố Tư, chỉ quay đầu nhìn bên ngoài.
Trước đây bà chưa bao giờ nói chuyện với Cố Tư ôn hòa như vậy.
Bà nói, “Vốn là nghĩ chờ ông nội thân thể khá hơn một chút, thì sẽ sang bên kia, nhưng ai biết, bệnh của ông nội lại kéo dài, ngày càng không ổn định, chúng ta cũng sợ, nhà các cô xa, vừa đi vừa về, không biết tốn bao nhiêu thời gian, vạn nhất A Uyên rời đi, bên này xảy ra chuyện, không thể nhìn mặt lần cuối, vì vậy mọi việc chỉ có thể kéo dài thêm.
Kết quả lần này liền kéo dài cho đến tận bây giờ
Cố Tư không lên tiếng, cũng không biết nên nói cái gì.
Phương Tố thở ra một hơi, lại quay đầu nhìn Cố Tư, “Tôi nhớ, cô ở quê cũng không còn người thân nào nữa”.
Cố Tư dừng một chút mới nói, “Không có, đều chết hết.”
Phương Tố chẳng qua là gật đầu một cái, cũng không biết nói gì.
Mạnh Sướng ở bên cạnh nhìn hai người, cũng rất ngạc nhiên.
Phương Tố mấy lần trước đến đây, tuy rằng không phát sinh mâu thuẫn, nhưng mỗi lần tới nói chuyện đều là bóng gió, kiêu ngạo.
Xưa nay chưa từng thấy kiểu ăn nói điềm đạm như thế này.
Cố Tư đợi một hồi, mới nhìn về phía Phương Tố, “Bà tới gặp tôi, có chuyện gì sao?”
“Không có.” Phương Tố nghiêm mặt, “ Tôi chỉ muốn biết cô đã đi đâu.”
Cố Tư dựa vào lưng ghế, “Để về kể cho Tùy Mị nghe?”
Cô chép miệng, “Nhưng mà chuyện này, bà có nói cho Tùy Mị, ngoài khiến cho cô ta ấm ức, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801024/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.