Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Tư bị giật nảy mình, "Anh vào khi nào, làm sao một điểm động tĩnh đều không có."
Trì Uyên xùy một chút, "Là chính em quá chuyên tâm, anh đứng bên cạnh em nửa ngày, em thế mà một chút cũng không có phát giác, làm sao vậy, người đàn ông này là ai, để em nhìn mê mẩn như vậy."
Cố Tư đưa di động thu lại, "Không có ai, nói anh cũng không biết." Trì Uyên nhìn chằm chằm Cố Tư hìn một chút, "Em giới thiệu một chút, chẳng phải anh sẽ biết sao."
Cố Tư mới không thèm để ý anh, vẫn ra ngoài rửa rau, dự định nấu cơm.
Trì Uyên tới, "Không cần làm cơm, vừa rồi có một ông cụ tới, nói là chúng ta đến nhà ông ấy ăn cơm."
Cố Tư sững sờ, "Ông cụ nào."
Điều này Trì Uyên cũng không nói lên được, anh nghĩ nghĩ mở miệng, "Dù sao một hồi người tới em liền biết."
Cố Tư quay người vào sân đứng.
Đúng là không bao lâu liền có người tới, nói là mời Cố Tư cùng Trì Uyên đi ăn cơm.

nếu không có lương thực, mà ở bên ngoài kiếm không nhiều tiền, thì cũng không được."
Cố Tư nghe xong, liền nhớ lại lúc trước cùng ông nội cùng nhau trồng trọt.
Đúng là quá khó.
Cô nghĩ nghĩ, "Ông à, chính là có chuyện này, con do dự một chút, vẫn là muốn cùng mọi người nói ra, nếu như mọi ngươi nguyện ý, lần này chúng con trở về, có thể mang mấy người cùng đi, con có vài người quen biết, làm quản lí của một xưởng kho, anh ấy có nói cần một vài người làm việc bao ăn bao ở, có ai muốn qua đó không, mang theo người nhà đi cùng cũng được."
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư một chút, khóe miệng liền nhếch lên, "Đúng vậy a, mọi ngươi nhìn xem, nếu như có người nguyện ý đi theo, chuyến này có thể đi theo chúng con trở về."
Những người này nghe xong, đương nhiên nguyện ý đi theo, bao ăn ở, còn có thể mang người nhà, trong nhà không có người nhà, liền có thể mang người nhà đi theo.
Cố Tư thở ra một hơi ra tới.
Lúc trước ông nội của cô qua đời, người trong thôn đều đi theo xuất lực hỗ trợ, cô xem như bây giờ báo đáp họ được rồi.  nhé!Bữa cơm này càng ăn càng vui vẻ, chỉ là còn không có ăn xong, bên ngoài liền có người chạy vào, "Tiểu Tư a, con nhanh lên đi, trong nhà con có người đến."
Lại có người đến?
Cố Tư chau mày, người đến chính là Trụ Tử, Trụ Tử biểu lộ nhìn xem không tốt lắm, "Con đi xem một chút đi, cha con trở về."
Cố Tư sững sờ, kém chút không có kịp phản ứng cha cô hai chữ này là có ý gì.
Những người ngồi ăn cơm trên bàn vốn dĩ đều uống mơ hồ, vừa nghe nói tên táng tận lương tâm kia trở về, lập tức từng người đứng lên.
Một nhóm người so Cố Tư còn nhiệt tình hơn, hô hô lạp lạp liền chạy đến hướng nhà Cố Tư.
Trước của sân nhà Cố Tư đã vây một chút người.
Bây giờ cũng không phải thời điểm mùa màng bận rộn, những người này cũng tương đối nhàn.
Cố Tư cùng Trì Uyên về sau đi qua, chen vào trong sân đã nhìn thấy một người đàn ông đứng đó.
Người đàn ông gác tay đứng tại trên đất trống, nhìn chằm chằm vào trong nhà.
Bên cạnh thím Hà đã hùng hùng hổ hổ một hồi lâu, thế nhưng là người đàn ông kia một điểm phản ứng đều không có, giống như là cái gì đều giống như không nghe thấy.
Cố Tư đi qua, "Ông tìm ai."
Người đàn ông kia chậm rãi xoay người lại.
Ông Cố giống như là nghe không hiểu trong giọng nói của Cố Tư đầy bài xích cùng không kiên nhẫn, "Tư Tư, nhiều năm như vậy không gặp, cha thật rất nhớ con."
Cố Tư liền cười, "Các ngươi có phải còn liên lạc với nhau đúng không, nói lời đều không khác mấy, Hai người đã bàn bạc với nhau xong mới nói à"
Ông Cố dừng lại một chút hỏi, "Con nói cái gì thế."
Cố Tư cười lạnh, "Ông đã tái hôn rồi đúng không, có con rồi?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.