*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Uyên xoay người đứng bên cạnh Cố Tư, "Em là con gái, ra ngoài một mình sẽ không an toàn."
Cố Tư mím môi suy nghĩ, "Trì Uyên, em đã tự cân nhắc, có một số việc muốn giải quyết."
Trì Uyên nghiêm mặt nhìn Cố Tư.
Biểu hiện này không thể giải thích được như là thất vọng hoặc bị bỏ rơi
Vì vậy Cố Tư giải thích, "Em muốn về bái lễ ông nội. Lễ giỗ cũng xong rồi, mà em cũng chưa đốt được ít giấy tiền nào cho ông. Ông nội chỉ có em. Em phải về." Trì Uyên có vẻ an tâm, "Anh đi cùng em."
Cố Tư mím môi dường như nở nụ cười, "Không cần, em có thể tự mình trở về. Đối với những người còn sống, chúng ta có thể cần cứu vớt thể diện, nhưng giờ đối với những người đã qua đời, em nghĩ chúng ta có thể chấp nhận nó, và không cần thiết. "
Trì Uyên nhíu mày, "anh không hề có ý làm bộ vì thể diện bên ngoài."
Trì Uyên biết Cố Tư sẽ không lung lay quyết định này..
Vì vậy, anh chỉ có thể gật đầu, "Được, nhưng anh có thể gọi cho em mỗi ngày chứ? Em nhớ nghe điện thoại anh, được chứ."
Anh cũng biết thảo luận chỉ có thể đến đây thôi, Cố Tư chỉ nói: "Ừ,."
Nói xong đến đây liền thấy Chương Tự Chi xoay người bước ra khỏi phòng khách.
Anh ta đang gào khó gì đó dưới nhà.
Trì Uyên nhíu mày, "Anh xuống xem thử, tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/801009/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.