Thực tế với sức lực nhỏ của Cố Tư, hoàn toàn không đè nổi Trì Uyên.
Chỉ là Trì Uyên biết lần này thật sự khiến cho cô vô cùng sợ hãi, quả thật có chút quá đáng.
Thế nên cũng tùy ý cô, chỉ bất quá đưa tay lên đỡ đầu.
Lúc Cố Tư được xem là tức giận nhất, cũng không nghĩ thật sự đem Trì Uyên đánh thành đầu heo.
Cô từng chút một vung cánh tay về phía Trì Uyên, trong miệng hùng hổ mắng.
Bây giờ đã hơn nửa đêm, bên giường đột nhiên xuất hiện một thứ như vậy, cô cảm thấy mình suýt nữa ngất đi.
Đánh người như vậy cũng cần sức lực, cánh tay vung lên thật khiến người ta thở dốc. Chưa được vài cái, Cố Tư liền không còn sức lực.
Trì Uyên cười, đưa tay nắm vai cô, hơi dùng lực, nhích cô từ người mình xuống.
Cố Tư ngồi quỳ trên giường, vẫn còn mắng chửi: “Lúc trước là tôi quá mềm lòng, tôi không báo cảnh sát, Trì Uyên, anh cứ như vậy, nhất định phải vào đó ngồi vài ngày mới nhớ lâu được.”
Nói xong như vậy, Cố Tư nhìn xung quanh, tìm điện thoại của mình.
Trì Uyên nhanh tay hơn cô, đưa tay giữ cổ tay Cố Tư: “Em muốn báo cảnh sát, đợi lát nữa tùy ý em, bây giờ anh có chuyện cần hỏi em, anh bay xa về như vậy, đương nhiên là có chuyện giấu trong lòng, nào nào nào, em trả lời anh trước đi.”
Cố Tư muốn kéo tay mình lại, mấy lần cũng không thành công, nên cũng bỏ cuộc.
Cô nhìn Trì Uyên: “Được, ngược lại tôi muốn biết, anh là vì chuyện gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800999/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.