Phương Tố đến tiệm khi cả đám Cố Tư chuẩn bị đóng cửa tiệm.
Vốn dĩ cũng chỉ là đi ngang qua, ai ngờ bà nhìn thấy Trì Uyên ngồi ở trong cửa tiệm, Phương Tố vội vàng đi vào.
Bà đẩy cửa đi vào: “A Uyên.”
Tất cả mọi người trong cửa tiệm đều ngây người, Cố Tư nhìn Phương Tố, rồi cười.
Xem ra Phương Tố thật sự là bị dồn đến mức không còn cách nào, cho nên mới đến đây canh chừng.
Trì Uyên nhìn thấy Phương Tố, mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt cũng không có thay đổi gì lắm, anh gọi một tiếng mẹ.
Không hiểu sao Phương Tố có chút không được tự nhiên: “Mẹ gọi điện thoại cho con rất nhiều, mà con đều không nghe máy.”
Trì Uyên “ừ” một cái, cũng không trốn tránh, trực tiếp nói: “Không muốn nhận.”
Lời này được nói ra, Phương Tố liền có chút lúng túng.
Không nói đến bà, ngay cả Cố Tư Mạnh Sướng và Tử Thư, trên mặt cũng có chút ngượng ngùng.
Cố Tư liếm môi: “Chuyện này, tôi ra ngoài hít thở không khí, mọi người có muốn đi cùng tôi không?”
Đều hiểu ý của Cố Tư, Tử Thư và Mạnh Sướng cũng hợp tác, theo cô đi ra ngoài của tiệm.
Ba người đi hơi xa một chút, đứng ở bên đường.
Tử Thư chẹp miệng: “Nhìn bà Phương như vậy, cũng thật là đáng thương.”
Cố Tư “xùy” một cái: “Người tội nghiệp luôn luôn có chỗ đáng ghét, lần sau anh lại có suy nghĩ này, thì anh có thể lên mạng lướt xem, xem thử lúc trước bà Phương náo loạn ở bệnh viện, hung dữ đến bao nhiêu, nhìn một điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800979/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.