Chương trước
Chương sau
Trì Uyên vẫn còn một chút mơ hồ, đây không phải là giả vờ, quả thật là anh đã uống quá nhiều.
Anh nghe thấy giọng Cố Tư, nhưng chỉ là giơ tay lên, ôm lấy Cố Tư: “Ngủ đi, anh hơi buồn ngủ.”
Cố Tư đẩy Trì Uyên ra: “Tên đàn ông thối nhà anh, mẹ nó anh muốn làm cái gì vậy hả?”
Trì Uyên thuận thế ôm chăn, sau đó ngủ thiếp đi.
Cố Tư xuống giường, xoay người đi ra khỏi phòng khách.
Cô trở lại phòng của mình, lần này đem cửa phòng khóa trái lại, cô còn không tin, người đàn ông này còn có thể không đuổi theo qua một lần nữa.
Sau nữa đêm Trì Uyên đã yên tĩnh, Cố Tư ngủ một giấc đến hừng đông, tỉnh dậy bên cạnh không có ai.
Cô dậy đi rửa mặt, sau đó đi ra khỏi phòng.
Nghĩ nghĩ, Cố Tư liền đi đến căn phòng kia của Trì Uyên.
Trì Uyên vẫn đang nằm ở trong đó, còn đang ngủ.
Nhìn bộ dạng như vậy, hôm qua chắc là uống không ít.
Vốn dĩ là cô muốn gọi Trì Uyên dậy giáo huấn một trận, kết quả nhìn thấy bộ dạng này của anh, nghĩ nghĩ lại bỏ qua.
Một tên ma rượu, so đo nhiều như vậy làm gì, cùng lắm là lần sau, chỗ này của cô sẽ đề phòng kỹ càng hơn.
Cố Tư đi xuống lầu nấu bữa sáng.
Bữa sáng vừa mới nấu xong, Trì Uyên xuống lầu.
Hôm nay là thứ bảy, Trì Uyên không cần đi làm.
Anh vẫn con ngáp dài, chậm rãi đi xuống lầu: “Cố Tư, anh đói rồi.”
Cố Tư bưng bữa sáng từ phòng bếp đến phòng ăn, nhỏ giọng hùng hùng hổ hổ vài câu, sau đó mới nói: “Nhanh qua đây ăn sáng, ăn xong rồi mau đi đi.”
Trì Uyên từ từ đi đến, ngồi đối diện Cố Tư, anh nhìn thức ăn trên bàn, Cố Tư xem như là vẫn còn nghĩ tới anh, làm một phần cho anh.
Lúc ăn, Cố Tư trực tiếp nói: “Tôi xóa vân tay của anh rồi, sau này đừng đến nhà tôi nữa.”
Trì Uyên một chút cũng không cảm thấy ngại, “ừ” một cái, sau đó giải thích: “Hôm qua uống nhiều quá, cái gì cũng không biết.”
Cố Tư hừ lạnh một cái, cái gì cũng không biết, quỷ mới tin anh.
Ăn xong rồi, Trì Uyên đi đến ngồi xuống sofa, Cố Tư dọn dẹp phòng ăn đi ra: “Anh có thể đi rồi.”
Hôm nay Trì Uyên không cần đi làm, nên cũng không vội: “Anh đợi Tử Thư mang quần áo đến cho anh.”
Hôm qua anh say rượu, cộng thêm ngủ cả đêm không thay quần áo, hiện tại bộ quần áo này nhăn nhúm, thật sự là không dễ nhìn.
Cố Tư kiềm chế nóng giận: “Nhưng bây giờ tôi phải đi làm.”
Trì Uyên liếm mặt: “Vậy em đi đi, anh ở đây em sợ cái gì, sợ anh trộm đồ của em sao?”
Cố Tư mím môi nghĩ nghĩ, rồi cũng gật đầu: “Được rồi, anh thành thật ở đây đợi đi, Tử Thử đến anh nhanh chóng đi cho tôi.”
Trì Uyên cười, không nói gì.
Cố Tư là một trăm cái không yên tâm rời đi, nhưng rốt cuộc không yên tâm cái gì,bản thân cô cũng không nói được.
Trì Uyên ở trong nhà cô, dù sao vẫn không thể thật sự nói trộm đồ, căn nhà này của cô, đều là Trì Uyên lúc trước hào phóng cho cô.
Trì Uyên có thể nào để ý mấy món này của cô.
Cố Tư đến cửa tiệm, Mạnh Sướng đã ở đó.
Mạnh Sướng là một cô gái chăm chỉ, đều đã dọn dẹp vệ sinh hết rồi, bây giờ cô đang ngồi ở ghế xem điện thoại.
Cố Tư đi đến cười: “Sao thế, trông bộ dạng có việc gì như suy nghĩ không ra thế này.”
Mạnh Sướng rít lên một cái: “Chị xem đi, chuyện này sao lại trở nên ồn ào nhiều vậy?”
Cố Tư nhích lại gần, là chuyện ly hôn của Trì Chúc và Phương Tố, nhà họ Trì bên kia đăng tuyên bố, thừa nhận chuyện ly hôn, nói là hai người tính cách không hợp, mà người kia ở trong bệnh viện, chỉ là quan hệ bạn bè, giữa hai người không có bất kì hành vi nào đi quá xa, cũng không giải thích dư thừa.
Khoảng thời gian trước Trì Uyên ly hôn đã lùm xùm, bây giờ đến lượt Trì Chúc, trên mạng chắc chắn sẽ bàn tán rất nhiều.
Cố Tư cũng không muốn xem, nghĩ lại những bình luận này cũng không phải lời nói gì tốt.
Cô đứng thẳng người, đi đến quầy hàng bên kia dọn dẹp một chút: “Chuyện này, thật sự nói trắng ra vẫn là chuyện của nhà người ta, nhưng thực tế vẫn có nhiều người sẵn lòng hùa theo vào góp chuyện, kết hôn ly hôn, mấy người ngoài có quan hệ gì đâu.”
Mạnh Sướng gật đầu: “Nhưng dân mạng nói rất khó nghe, em xem cũng khó chịu, cũng không biết nhà họ Trì bên kia nhìn thấy những điều này, trong lòng là cảm thấy thế nào.”
Cảm thấy gì, chắc chắn cũng chính là khó chịu.
Cố Tư nhớ đến Trì Uyên say rượu, có lẽ cũng là do chuyện này gây ra.
Trước giờ Trì Uyên, cũng không có uống thành bộ dạng này.
Lúc trước anh cho dù là xã giao, cũng là có tiết chế.
Buổi sáng thường là rất bận, Cố Tư bận rộn hoàn toàn không để ý đến nhiều như vậy, đến giờ nghỉ trưa, Trì Uyên đến.
Cố Tư và Mạnh Sướng vừa dừng lại, Trì Uyên mang đồ ăn ngoài đến, vừa vào cửa liền mở miệng: “Xem ra tôi đến thật đúng lúc, ăn cơm thôi.”
Mạnh Sướng có chút vui vẻ: “Ngài Trì mang cơm trưa đến cho chúng tôi à.”
Cố Tư đứng ở trong quầy bar: “Anh đến làm gì?”
Trì Uyên tự mình lấy đồ ăn đến bàn rồi dọn ra: “Em có phát hiện không, bây giờ em nói với anh nhiều nhất chính là câu nói này.”
Tại sao anh đến, anh đến làm gì.
Đổi qua đổi lại chính là hai câu này.
Cố Tư không còn gì để nói, Trì Uyên không nhìn Cố Tư tiếp tục nói: “Anh cũng chưa ăn cơm, không muốn về nhà, muốn tìm người ăn cơm chung.”
Cố Tư hừ mũi: “Tử Thư không phải là người à.”
Trì Uyên cười: “Tử Thư gần đây có mục tiêu, bận theo đuổi con gái, nên là không quan tâm đến anh rồi.”
Cố Tư ngây người,suy nghĩ thoáng chốc bị dời đi, người như Tử Thư kia, cũng không biết sẽ thích cô gái như thế nào.
Cô lề mề đi đến, Trì Uyên đưa đũa qua, Mạnh Sướng đã không khách sáo bắt đầu ăn.
Cố Tư ngồi xuống bên cạnh Mạnh Sướng, Mạnh Sướng “ừ” một cái: “Ngon lắm, em cũng đói chết mất.”
Cố Tư cũng không nói gì khác.
Hôm nay Trì Uyên không có hứng lắm, ngồi ăn rất yên lặng.
Mạnh Sướng không biết nhiều như vậy, nhìn nhìn Trì Uyên: “Anh Trì, em vừa mới xem chuyện ở trên mạng, dường mọi chuyện vẻ ồn ào khá nhiều.”
Trì Uyên” ồ” một cái: “Vậy sao, tôi chưa xem.”
Mạnh Sướng “ừ” một cái: “Loại chuyện này, bị người khác bới móc đủ điều, thật sự rất khó chịu.”
Trì Uyên chỉ hơi vểnh khóe miệng.
Cố Tư nghĩ nghĩ: “Mẹ anh bên kia, không sao chứ?”
Trì Uyên dừng lại một chút rồi mới nói: “Không có việc gì lớn, ông ngoại anh bên đó có thể trấn an được bà, không náo loạn ra chuyện gì quá lớn.”
Nếu không phải người nhà họ Phương ngày hôm qua tung tin ra ngoài, đoán chừng Phương Tố bên kia vẫn còn chưa xong.
Trì Uyên ăn vài miếng rồi thả đũa xuống, dựa vào ghế, nhìn Cố Tư và Mạnh Sướng ăn.
Mạnh Sướng ngẩng đầu nhìn Trì Uyên: “Không ăn nữa?”
Trì Uyên thở dài: “Không có khẩu vị.”
Cố Tư và Mạnh Sướng đều biết vì sao anh không có khẩu vị, trên mạng ồn ào như vậy, chuyện lúc trước của Cố Tư và Trì Uyên cũng bị mang ra nhai lại một lần nữa.
Danh tiếng nhà họ Trì trước đây rất tốt, kết quả bây giờ bị hai cha con phóng khoáng làm cho xuống dốc không phanh.
Cố Tư nhớ lại bộ dạng Phương Tố hôm qua, cũng có chút nhất thời kích động không sáng suốt, một người như vậy, càng quấy rối lên, thật sự là hao tổn tâm trí.
Cố Tư ăn vài miếng, cũng đặt đũa xuống: “Bà cụ bên kia, có tức giận vô cùng không.”
Trì Uyên cười haha, còn phải nói vô cùng tức giận, hôm qua sau khi anh vào nhà chính, bà cụ đập ngực một cái, nói là giận không chịu được.
Trì Chúc bên cạnh cũng xị mặt mũi.
Trì Chúc rất ít khi biểu lộ vẻ mặt đó, lúc trước chuyện Phương Tố làm loạn cũng không ít, lúc càn quấy cũng rất nhiều.
Nhưng Trì Chúc cũng không phản ứng quá lớn, ông vẫn luôn giảng hòa vô nguyên tắc.
Hai bên dỗ dành, chưa bao giờ thể hiện sự không hài lòng đối với Phương Tố.
Qua một lúc Trì Uyên nhìn Mạnh Sướng: “Chuyện lúc trước của cô, tôi tìm người điều tra rồi.”
Mạnh Sướng vội vàng ngước đầu nhìn Trì Uyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.