Cố Tư không biết mình nên làm gì trong lúc này, cô không nói lời nào, chỉ là quỳ chung.
Sư phụ nói rất nhiều ngôn ngữ Thiền, nhưng Cố Tư không hiểu một câu nào.
Thật lâu sau, sư phụ đứng dậy, bà cụ Trì và Cố Tư cũng đứng dậy theo.
Bọn họ đi qua một phòng thiền khác ở sân sau.
Thứ đặt trong phòng là cái hộp gỗ lớn mà Cố Tư đã nhìn thấy ở nhà họ Nguyễn lúc trước.
Có một vài tiểu tăng ở bên cạnh hộp gỗ đang tụng kinh.
Cố Tư đi vào, nhìn bà cụ đang đứng trước hộp gỗ.
Bà cụ quay lại nhìn Cố Tư, hỏi cô: “Sao cháu không đến chọn một cái.”
Cố Tư cười ha ha, “Không được không được, cháu không có gì muốn cầu.”
Bà cụ thở dài, nhắm mắt bốc lấy một quẻ.
Sư phụ cầm quẻ, xoay người ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần đó.
Cố Tư đưa mắt nhìn nơi khác.
Thiền phòng này được làm bằng tre, mang một chút hương vị cổ kính.
Thấy không có ai chú ý, cô từ từ lui ra khỏi phòng, đứng ở cửa phòng thiền.
Phía sần sau không có khách hành hương nào ghé thăm, nên rất là thanh tịnh.
Sân sau không lớn lắm, trông không khác gì sân sau của chùa nhỏ ở quê.
Cố Tư đợi một chút, thấy trong phòng không có động tĩnh gì, liền đi dọc theo con đường gạch về một hướng, đi một lúc, quay người rẽ qua một hướng, phía bên trái nhìn thấy một đại điện.
Có một số nhà sư ở lối vào của chính điện, đang nói chuyện với một người hành hương.
Cử động của người hành hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800952/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.