Cố Tư nhíu mày, cô không thích câu nói đi trốn này của Trì Uyên.
Có gì phải trốn tránh chứ?
Cô khịt mũi: “Anh tìm tôi làm gì? Không phải anh chơi rất vui vẻ sao?”
Tùy Mị chậm rãi đi tới, chào hỏi bà cụ nhà họ Nguyễn và bà cụ nhà họ Trì.
Dường như cô ta không biết mọi người đang nói chuyện gì, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi ở trên sàn nhảy, A Uyên rất tò mò, không biết giải thưởng này là gì, lúc nảy nhìn thấy, quả thực khiến người ta mở mang tầm mắt. Bà cụ Nguyễn thật là hào phóng!”
Bà cụ Trì nhìn Tùy Mị, không thể nói là không thích, nhưng bà cảm thấy trước đây mọi chuyện đã như vậy rồi. Về sau, nhà họ Tùy và nhà họ Trì sẽ không thể kết thông gia được nữa.
Trì Uyên và Tùy Mị có một số tin đồn không hay, bất kể thế nào, cả hai đều nên tránh để bị nghi ngờ.
Vì vậy, bây giờ, Trì Uyên và Tùy Mị hơi thân thiết một chút, bà cảm thấy rất không vui.
Bà cụ Nguyễn nhìn bộ trang sức, không hề tỏ ra không nở: “Thứ này à, ta đã cất giữ cả nửa đời người rồi. Ta cảm thấy, ở trong tay ta thật là bỏ phí nó. Nếu đem ra sớm một chút, người trẻ tuổi còn có thể mang. Dù gì cũng tốt hơn so với để ta cất nó ở đáy hộp.
Cố Tư không biết nên biểu hiện thế nào mới tốt. Món đồ trang sức này có lẽ thật sự rất đắt, nhưng cũng không dễ nhìn.
Cô chắc chắn sẽ không mang nó ra ngoài.
Nói xong, bà cụ Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800931/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.