Cố Tư gọi cho Trì Uyên, thật sự là do dự rất lâu.
Lực lượng cảnh sát bên kia xem toàn bộ camera theo dõi, bên trong camera hiển thị rất rõ ràng, đám người kia đi thẳng ra sân sau.
Mấy người Chương Tự Chi đều không có ở hiện trường, vốn dĩ cái gì cũng không biết.
Sau đó mấy người Chương Tự Chi đến, cũng không có đến xem, trực tiếp đi lên lầu chơi mạt chược.
Từ đầu đến đuôi, phía sân sau kia có chuyện gì, mấy người Chương Tự Chi Cố Tư một chút cũng không rõ.
Chuyện này rất rõ ràng, nhưng cảnh sát ở đây vẫn bảo bọn họ tìm người đến đảm bảo.
Cố Tư gục mặt, cầm điện thoại sau khi nữ cảnh sát kia đã thúc giục nhiều lần, mới gọi điện cho Trì Uyên.
Ngoại trừ Trì Uyên, cô thật sự không biết người nào khác.
Lúc Trì Uyên nhận điện thoại, đang ở trong văn phòng.
Anh hơi ngạc nhiên, hôm qua ở nhà Cố Tư, Cố Tư còn đối với mình rất không nhẫn nại, bây giờ còn đột nhiên gọi điện thoại đến.
Trì Uyên nhận điện thoại: “Chuyện gì vậy?”
Cố Tư thở dài: “Trì Uyên, tôi gặp phiền phức rồi.”
Trì Uyên bên này nhíu mày.
Chương Tự Chi vẫn còn ở sân sau, nhưng đã bị cảnh sát bên kia kéo ra.
Lại bị đánh không nặng không nhẹ, chắc là không đợi đối phương thoát ra khỏi ảo giác của ma túy, thì bị anh ta ra mấy chiêu.
Quả thật Chương Tự Chi cũng đủ mệt mỏi, mà việc đánh người này, cũng thật hao phí sức lực.
Chương Tự Chi đang thở hổn hển, cổ họng cũng có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800914/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.