Trì Uyên cau mày, nhìn Tử Thư, một hồi sau mới nói: “ Không phát hiện.”
Tử Thư cầm bát, bắt đầu ăn cơm: “ Thật mà, tôi nói thật đấy, lúc có Cố Tư, toàn bộ biểu cảm của anh so với bình thường không giống nhau.”
Trì Uyên cười lạnh: “ Có thời gian, anh đi đến bệnh viện khám mắt đi.”
Tử Thư quay sang Cố Tư, nhỏ giọng: “Anh ấy là không muốn thừa nhận thôi, thật ra bị tôi nói đúng rồi.”
Cố Tư ngước nhìn Trì Uyên, trong lòng có chút kích động.
Hôm nay Trì Uyên đối với mình mười phần là nhẫn nại, nghĩ đến sự việc này, tim cô lại bắt đầu loạn nhịp.
Có lẽ là Trì Uyên ít khi đối với cô dịu dàng.
Xuất hiện sơ qua một lần, cô liền không kiềm được mà không khát vọng trong lòng.
Cố Tư thở dài, cúi đầu bắt đầu ăn.
Tâm trạng Trì Uyên và Cố Tư thật sự không tốt, trong lúc ăn cơm, hai người không nói chuyện.
Tử Thư tự mình nói hai câu phát hiện không ai trả lời anh ta, có chút bất lực.
Hai người này động một tí là như vậy, giống như chiến tranh lạnh, thật là khiến anh ta không nói nên lời.
Tất cả đều đã trưởng thành, tại sao vẫn còn ấu trĩ như vậy.
Kết thúc một bữa ăn trong im lặng.
Cố Tư lần này không cần Trì Uyên ôm nữa, cô nhờ Tử Thư dìu cô lên lầu.
Đến phòng, cô trực tiếp đuổi Tử Thư ra ngoài.
Tử Thư đi đến cửa, quay đầu nhìn Cố Tư, nhỏ giọng nói: “Cố Tư, thật sự tôi nhìn ra được, cô là thích Boss của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800829/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.