Ánh mắt của Trì Uyên cứ mải ngắm nhìn Cố Tư, một lúc lâu mới chịu dời đi.
Lúc này mới phát hiện, sau khi hai người li hôn, dáng vẻ này của cô cũng có chút thay đổi.
Hình như trẻ trung, năng động hơn rất nhiều.
Anh cố gắng nhớ lại, dáng vẻ trước đây của Cố Tư.
Không nhớ rõ cụ thể chi tiết, nhưng anh vẫn nhớ, đó là một khuôn mặt nặng trĩu, đau khổ, so với hiện tại như già đi vài tuổi vậy.
Cố Tư nhìn Trì Uyên, “Đi thôi đi thôi, tôi đã chuẩn bị xong rồi”.
Trì Uyên ừm một tiếng, xoay người mở cửa bước ra ngoài.
Sau khi đã khóa cửa, hai người lần lượt bước vào trong xe.
Cố Tư vừa lên xe liền cởi giày ra, hai chân xếp bằng lại.
Trì Uyên tự hỏi, không biết cái thói quen xếp bằng của cô ấy hình thành từ lúc nào nữa.
Hình như trước đây không xảy ra việc này.
Chiếc xe một đường đi thẳng đến Câu lạc bộ của Chương Tự Chi.
Vì đang là ban ngày nên bên trong không có mấy người, rất vắng vẻ.
Chương Tự Chi vẫn như cũ, hắn thay một bộ đồ ngủ màu xám tro.
Hời hợt mặc lên người.
Hắn đứng ngay cửa, nhìn thấy chiếc xe của Trì Uyên đỗ trước cửa liền vội vội vàng vàng chạy từ trong quán ra, “Aiya đồng hương, mọi người đã đến rồi, tôi vẫn luôn nhớ đến mọi người đấy”.
Cố Tư xuống xe thì bắt gặp hắn ta, trong lòng có chút ghét bỏ, “Nếu như anh thật sự mong ngóng đón tiếp chúng tôi thì tối thiểu cũng phải gọn gàng một tí”.
Chương Tự Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800825/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.