Cổ Tư nhìn xung quanh hai người họ một lượt, không thấy ông Tùy.
Hai người họ vẫn trò chuyện ở đó từ nãy đến giờ?
Trò chuyện say sưa đến mức Trì Uyên quên mất sự tồn tại của cô?
Được lắm.
Trì Uyên anh được lắm.
Cổ Tư nhìn chăm chú bên đó mấy lân.
Chắc Trì Uyên và Tùy Mị đang trò chuyện vui lắm.
Bởi vì Tùy Mị cứ cười khanh khách mãi.
Hôm nay Tùy Mị mặc một chiếc váy dài màu đỏ.
Cô ta vốn đã cao, dáng người thon dài, cộng thêm chiếc váy dài trông càng xinh đẹp.
Có lẽ không một người đàn ông nào từ chối nổi cô ta.
Cố Tư trừng mắt một cái, lại nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên cũng đang cười.
Anh thực sự rất ít khi cười, dù có thì cũng chỉ mỉm cười hờ hững.
Nhìn anh bây giờ có vẻ đang vui lắm.
Cố Tư hừ một tiếng, quay người bỏ đi.
Bên kia có vài cái cây nhỏ, không cao lắm, nhưng cành lá xum xuê,
Phía dưới có băng ghế, xung quanh không có ai.
Cố Tư đi qua ngồi xuống, cởi giày ra.
Cô không nóng vội dán băng dán cá nhân, cứ để chân trần ngồi trên ghế.
Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô chưa ăn tối, ban nãy chỉ ăn một chút bánh ngọt ở quầy buffet.
Nhưng dạ dày vẫn hơi khó chịu.
Cố Tư ngửa đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời thành thị luôn mờ ảo giống như được phủ một lớp gì đó.
Cô khoác hai tay lên thành ghế, khi không ai trông thấy, cô bày ra bộ mặt không cam tâm.
Chẳng qua chỉ là tốt số, sinh ra trong gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800780/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.