Cố Tư sửng sốt, cô còn đang luyên thuyên kể chuyện của mình.
Kết quả, một câu nói của Trì Cảnh lập tức đánh tan những hình ảnh trong đầu cô.
Lúc đầu Cố Tư hơi ngơ ngác: "Gì cơ?"
Trì Cảnh chỉ vào tay cô: "Sao cô không đeo nhẫn cưới?"
Cố Tư cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Thật ra cô đã tháo nhẫn cưới khi ký hợp đồng ly hôn.
Ban đầu ở gốc ngón tay còn có một vết hắn trắng.
Nhưng thời gian qua đi, vết hằn kia cũng biến mất.
Cố Tư nói "à", mỉm cười bất đắc dĩ: "Nhẫn không vừa tay, đeo không thoải mái."
Cô ngẩng đầu nhìn Trì Cảnh, nhếch môi nói: "Lúc đó mẹ chồng tôi chọn nhẫn cho, thật sự là không vừa. Trước đây tôi ngại nói, cứ đeo thôi. Nhưng không vừa là không vừa, không thể cố đeo, nếu không người khó chịu là bản thân mình. Vì vậy tôi tháo ra."
Không biết cô đang giải thích về chiếc nhẫn hay đang nói về chính mình.
Nhưng cô cũng nói thật, chiếc nhẫn đó đúng là bà Trì chọn cho cô.
Lúc ấy Trì Uyên nói mình bận rộn công việc, anh không nhúng tay vào việc chọn váy cưới và nhân cưới.
Cố Tư lại nhớ tới chuyện chụp ảnh cưới.
Ban đầu Trì Uyên muốn ghép ảnh cưới.
Nếu không phải làm bộ làm tịch cho ông nội xem thì anh chẳng muốn đi chụp.
Trước kia, Cố Tư không nghĩ nhiều.
Bây giờ nhớ lại, cô cảm thấy nực cười.
Nếu có thể thì e là anh còn muốn tìm người tham gia đám cưới, kết hôn thay anh.
Sao trước đây cô lại sống những ngày tháng khiến người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800775/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.