Cố Tư nhìn Trì Uyên chằm chằm: “Sao anh lại nhìn tôi bằng ảnh mắt này?”
Trì Uyên không trả lời, nhưng dường như anh nở nụ cười hờ hững.
khiến người ta không đoán được rốt cuộc anh có ý gì.
Trì Chúc bên cạnh đứng dậy: “Các con làm việc đi, ba còn có việc phải xử lý.”
Sau khi ông ta đi, Trì Uyên mới dời mắt, hỏi nhẹ bẫng: “Cô ăn cơm chưa?”
Cổ Tự trả lời: “À, tôi ăn rồi. Hai người định tan làm đi ăn cơm sao?”
Đã hết giờ làm từ lâu.
Tử Thư đi tới: “Tôi đặt đồ ăn ngoài. Tôi và boss ăn tại công ty luôn, ra ngoài khó tránh khỏi gặp đảm phóng viên lắm chuyện.
Cố Tư ngồi lên sofa: “Không sao đâu, thật ra đảm phóng viên kia dễ đuổi mà. Chẳng phải bọn họ muốn biết chân tướng sự việc ư? Anh nói cho bọn họ là xong.”
Tử Thư mỉm cười nhìn cô: “Cô gái à, cô ngây thơ thật đấy!”
Cố Tư nhíu mày, không lên tiếng.
Trì Uyên lấy chiếc điện thoại đang rung ra.
Cố Tư liếc nhìn. Cô đoán người có thể gọi điện cho anh lúc này chắc là người bên nhà tổ.
Quả nhiên, Trì Uyên nhìn điện thoại rồi bắt máy, cất tiếng gọi ” mẹ”.
Cố Tư lén trợn mắt.
Lúc nãy bà Trì đã gọi mấy cuộc điện thoại.
Vô số tin tức trên mạng khiến bà ta ở nhà sốt ruột như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Nhưng Trì Uyên rất kiên nhẫn, nói con không sao, có thể giải quyết.
Bà Trì không biết chuyện Cố Tư đã gặp cảnh truyền thông, sốt sắng hỏi thái độ của cô thế nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800768/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.