Nói lời xin lỗi vào lúc này thực ra cũng không có ích gì.
Cổ Tư cũng không cảm thấy anh ta có gì phải xin lỗi.
Cô nhìn ra bên ngoài và đã hoàn toàn quên mất chuyện của Trì Uyên.
Cổ Tư trầm giọng nói, “Tôi vẫn chưa hỏi anh tên gì.”
Ca sĩ nhìn cô, mỉm cười: “Ninh Tôn.” “Ninh Tôn.” Cổ Tư lặp lại, “Cái tên rất hay.”
Nói đến đây, cô lại hạ thấp giọng hỏi, “Người vừa nãy là mẹ anh à?”
Nét mặt Ninh Tôn thoảng cứng đờ, “Không phải.”
Cố Tư cười ha ha, “Tôi cũng cảm thấy không phải, mặc dù chưa nhìn thấy hết mặt nhưng tôi cảm thấy hai người không giống nhau” không biết Ninh Tôn đã nghĩ đến điềugì, anh ta cười giễu một tiếng: “Đúng là không giống.”
Chiếc xe ra khỏi sân bay, đi thẳng về phía trung tâm thành phố.
Cuối cùng dừng lại bên ngoài một căn biệt thự.
Căn biệt thự này rất lớn, ở nơi tấc đất tắc vàng thế này mà mua được một căn biệt thự lớn như thế, nền kinh tế gia đình chắc chắn rất vững mạnh.
Cổ Tư và Ninh Tôn cùng xuống xe.
Xe của người phụ nữ ở phía sau cũng dừng lại.
Cổ Tư đứng cạnh xe, cúi đầu xem điện thoại.
Tử Thư lại gọi tới.
Cổ Tư chợt nhớ ra bên phía Trì Uyên còn có chuyện.
Nhưng chắc cô không cần phải ra mặt trong chuyện của anh đâu.Cô tin Trì Uyên có thể giải quyết được những chuyện không có thực này.
Cổ Tư đặt điện thoại xuống, quay lại nhìn người phụ nữ phía sau.
Bà ta kiêu ngạo, vừa đi vừa nhìn Cổ Tư.
Mặc dù người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800763/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.