Cổ Tư đứng ở cổng đợi một lát thì xe tới.
Cổ Tư lên xe, tài xế cười nói: “Giữa sườn núi này có biệt thự lớn như vậy.”
Cổ Tư nhìn ra bên ngoài, “Đi thôi.”
Biệt thự lớn như vậy nhưng không phải nơi dễ ở Xe chậm rãi lăn bánh, bên phía bà cụ cũng nhận được tin.
Bà cụ nhìn bà Trì gọi điện thoại, Trì Uyên vẫn chưa biết chuyện gì, giọng anh rất bình tĩnh, tưởng rằng bà Trì gọi đến vì chút chuyện cỏn con.
Bà Trì hơi sợ bị trách, âm à ậm ờ không nói rõ được.
Bà cụ hơi bực, dứt khoát cầm điện thoại qua, không thể nói rõ ràng qua điện thoại được, chỉ bảo bà Trì và Cổ Tư xung đột với nhau, giờ Cổ Tư đã đi rồi.
Giọng bà cụ lo lắng, “Trước khi đi, Cố Tư còn bảo muốn nói chuyện của hai đứara bên ngoài, từ nay không có bất cứ quan hệ gì với nhà chúng ta nữa.”
Trì Uyên miết xương lông mày, “Con biết rồi.”
Bà cụ còn muốn nói gì đó nhưng Trì Uyên dứt khoát cúp máy.
Bà Trì hơi sốt ruột, “A Uyên nói sao, có nói phải giải quyết thế nào không?”
Bà cụ trừng bà ta, không trả lời nhưng nói một câu: “Đều là chuyện tốt mà con làm đấy.”
Bà Trì vội ngậm miệng.
Quả thực chuyện này là do bà ta tính sai.
Thực ra lúc đầu bà ta cũng muốn giả vờ như không biết chuyện này.
Nhưng thấy Cố Tư bà ta lại không nhịn được.
Nhưng thực tế bà ta cũng đâu nói gì quá đáng.Chỉ oán hận mỉa mai hai câu, sao có thể khiến Cổ Tư phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800735/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.