Mê man, triền miên, đêm nay hai người gần như không dừng lại.
Sáng hôm sau, hai người đều ngủ quên.
Bà cụ và bà Trì đều ở tầng dưới, nghe người giúp việc nói hai người vẫn chưa xuống.
Bà cụ và bà Trì đều vô cùng bất ngờ.
Cổ Tư không dậy thì có thể hiểu, nhưng Trì Uyên trước giờ chưa từng thế này.
Bà Trì sợ Trì Uyên khó chịu chỗ nào đó nên vội đứng lên, “Con lên trên xem thử.”
Bà cụ gật đầu, “Được.”
Bà Trì vội lên tầng, cửa phòng Cổ Tư và Trì Uyên đều đóng.
Bà Trì qua gõ cửa phòng Trì Uyên, nén giọng gọi: “A Uyên, con dậy chưa, có phải có chỗ nào khó chịu không?”
Gõ một hồi lâu cũng không thấy cửa phòng Trì Uyên mở, mà cửa phòng CổTư lại mở.
Cuối cùng, người ra ngoài là Trì Uyên, anh gài cúc áo, giọng nói hơi khàn, “Con ngủ quên.”
Bà Trì cứng người tại chỗ.
Trì Uyên đi qua mở cửa phòng mình.
Anh đi thẳng vào phòng tắm.
Mắt bà Trì như sắp rơi ra ngoài, bà ta nhìn Trì Uyên rồi lại đi qua nhìn vào cửa phòng Cổ Tư.
Cửa phòng đã bị Trì Uyên đóng lại rồi.
Bà Trì vẫn không bỏ cuộc, lặng lẽ mở cửa ra nhìn vào bên trong.
Cổ Tư đang đắp chăn nằm trên giường.
Trông như vẫn còn ngủ.
Đây đây đây, hai người một phòng, nếu nói tối qua không xảy ra chuyện gì thì bà Trì cũng không tin.Bà ta biến sắc, sau đó vội đến phòng Trì Uyên: “Hôm qua… sao hôm qua con ở phòng Cổ Tư?”
Trì Uyên rửa mặt xong đi ra, đáp: “Uống nhiều.” “Uống nhiều?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800732/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.