Tôi cho bác biết, tốt nhất đừng khiêu khích tôi Trì Uyên ở trong phòng thu dọn một lát mới ra ngoài. Tử Thư vẫn chờ ở dưới. Hai người đi thẳng tới công ty.
Cổ Tư đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống.
Góc độ này không khác với vị trí trong phòng của Trì Uyên là mấy.
Cô nhìn Trì Uyên và Tử Thư đi về phía bãi đỗ xe của nhà tổ.
Cảm giác chẳng khác nào rất nhiều ngày trước đây.
Cô dùng ánh mắt để tiễn chồng ra ngoài.
Thật ra điều này chẳng có gì hay để nhìn theo cả.
Lúc trước cô đã làm vậy rất nhiều ngày. Trì Uyên chưa bao giờ biết cô nhìn anh đi làm mỗi ngày.
Từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ làm bản thân mình cảm động.
Thật buồn cười.
Cổ Tư chờ tới khi không nhìn thấy hai người nữa mới kéo rèm cửa sổ qua, quay trở lại giường.
Mặc dù cô đã ngủ trên đường nhưng vẫn thấy khó chịu.
Cô lăn qua lăn lại trên giường để tìm một tư thể thoải mái.
Nhưng cô duy trì tư thế này chưa được bao lâu đã nghe có tiếng gõ cửa vang lên.
Đồng thời bên ngoài còn có tiếng gọi của bà Trì, “Cổ Tư, cô ra đây cho tôi. Phòng này không phải dành cho cô, ra ngay”
Nghe giọng điệu có vẻ rất tức giận.
Cổ Tư cười ha ha, nằm ngửa mặt nhìn trần nhà với tâm trạng rất tốt.
Bà Trì gõ cửa vài lần mà người bên trong vẫn không ra. Bà ta tức giận quay đầu nhìn người giúp việc bên cạnh, “Chìa khóa đâu? Mở cửa cho tôi.”
Người giúp việc ép giọng xuống nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-tu-dau-co-tu-tri-uyen/800697/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.