Diệu Nhi đi dạy về thấy nhà còn khoá cổng thì biết ba mẹ chưa về nên tranh thủ dọn dẹp nhà cửa sau đó đi tắm. Hôm nay cô mặc chiếc váy xòe màu trắng sau đó ngồi trước gương chải tóc gọn gàng, tiện tay thoa lên môi một lớp son mỏng. Quả thật đã rất lâu rồi cô chưa mặc váy vì từ ngày lấy Hoàng Sơn, cô chỉ quanh quẩn đi dạy rồi về nhà lo cơm nước, chuẩn bị giáo án hầu như không có thời gian đi đâu.
Nhìn đồng hồ cũng đã tới gần 7 giờ nên Diệu Nhi đi ra trước nhà ngồi chờ. Nhưng chưa kịp ngồi xuống thì thấy phía trước nhà cũng có một chiếc xe hơi vừa dừng lại, điện thoại trong túi xách cũng đổ chuông. Cô mở túi xách lấy ra xem thì là Quốc Thiên gọi nên nhấn nghe:
“Anh tới rồi, em ra đi”
Diệu Nhi trả lời lại anh rồi tắt máy bỏ điện thoại vào túi xách sau đó đi ra phía cổng mở cửa. Quốc Thiên đang đứng bên ngoài chờ thấy cô thì nở nụ cười đi lại khoá cổng giúp cô, sau đó mở cửa xe cho cô ngồi vào, gài dây an toàn cho cô xong mới lái xe rời đi.
Ngồi trên xe, cô và Quốc Thiên không ai nói với ai lời nào làm cho không gian trở nên im ắng cũng may là anh mở nhạc nên tiếng bài hát làm không khí cũng đỡ ngột ngạt hơn. Diệu Nhi quay mặt về phía cửa nhìn ra đường phố thì Quốc Thiên lên tiếng:
– Em muốn ăn gì anh đưa đi.
– Em ăn gì cũng được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-anh-tinh-cu/2449806/chuong-13.html