Vừa nói cô ta vừa chồm người qua định ôm Quốc Thiên thì có tiếng nói ở phía sau vang lên khiến cô ta khựng lại:
– Cô rất tự tin là anh Thiên sẽ chọn cô mà bây giờ lại tự nhận mình là tôi để gần anh ấy sao.
Vừa nói Diệu Nhi vừa đi lại chỗ Quốc Thiên ngồi xuống, Quốc Thiên thấy Diệu Nhi thì mừng rỡ như thấy được người che chở cho mình vậy.
Thùy An bị Diệu Nhi nói vậy thì cũng quê lắm nhưng không muốn nhận mình làm vậy vì không được Quốc Thiên nhớ nên cô ta đáp:
– Chị đừng nghĩ là anh Thiên nhớ mỗi mình chị, chẳng qua chị là người anh ấy thấy đầu tiên khi tỉnh lại nên mới gọi tên chị thôi, đợi anh ấy hồi phục trí nhớ thì sẽ gọi tên tôi thôi. Chị đừng có mà nhân cơ hội này mà lấy lòng mẹ nuôi tôi để mẹ nuôi chấp nhận không ngăn cản hai người vì tôi sẽ không để yên cho chị đạt được mục đích của mình đâu. Cho dù thế nào tôi cũng sẽ giành anh Thiên về bên mình.
– Ở đây là phòng bệnh, Quốc Thiên cần nghỉ ngơi nên tôi không muốn đôi co với cô nhiều. Chuyện tôi chăm sóc cho Quốc Thiên xuất phát từ tình yêu tôi dành cho anh ấy chứ không hề mưu mô lấy lòng ai như cô. Và đặc biệt chuyện mẹ anh ấy có chấp nhận tôi hay không thì cũng không liên quan tới cô nên bớt xen vào chuyện người khác đi. Thời gian đó cô sẽ làm được nhiều chuyện có ích cho đời hơn đó.
– Chị… cứ chờ đấy đừng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-anh-tinh-cu/2449784/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.