Ngày hôm sau chờ Quốc Thiên đi làm, Diệu Nhi lấy điện thoại gọi tới số hôm qua đã nhắn tin cho cô. Tiếng tút vừa vang lên thì có người nghe máy, cô liền nói:
“Tôi và anh đã không còn là vợ chồng nữa, anh có vợ mới rồi nên anh đừng có dùng số lạ nhắn hay gọi điện thoại cho tôi nữa mất công vợ anh hiểu lầm. Tôi và anh bây giờ chỉ là người dưng thôi. Thời gian anh nhắn cho tôi thì anh để mà lo cho vợ con anh đi”
Đầu dây bên kia Hoàng Sơn vừa ngủ dậy, anh ta nghe tiếng chuông điện thoại vang nên nhấn nghe. Chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng Diệu Nhi nói, anh ta lập tức bật dậy trả lời:
“Anh sắp đi xa rồi, anh muốn gặp em lần cuối nói chuyện được không”
“Nói chuyện không nhất thiết phải gặp nhau, với tôi cũng không có gì để nói với anh. Còn anh muốn nói gì thì nói qua đây luôn đi.”
Hoàng Sơn sợ Diệu Nhi tắt máy, anh ta lập tức nói:
“Diệu Nhi. Anh biết nhắn hay gọi là làm phiền em nhưng anh bị ung giai đoạn cuối không thể cứu chữa được, anh cũng không biết mình sống được bao lâu nữa nên không biết còn cơ hội gặp được em nữa không. Anh muốn gặp để nói lời xin lỗi em vì những lỗi lầm anh đã gây ra cho em được không em.”
“Tôi nhận lời xin lỗi của anh rồi đấy, anh không cần phải bận lòng nữa đâu. Anh lo chữa trị thì biết đâu sẽ khỏi.”
“Ung thư giai đoạn cuối không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-lai-anh-tinh-cu/2449762/chuong-39.html