Thời gian không bao giờ chờ đợi một ai.... 
Vụ án của Trương Cảnh..sau khi đưa ra xét xử...Từ nhân chứng đến vật chứng đều có đầy đủ...Tội cố ý giết người...đến việc bắt cóc..chiếm đoạt tài sản, công thêm việc mua bán vũ khí gây nổ trái phép...Tội danh được thành lập kết luận cuối cùng là án tử dành cho ông ta... 
Cuối mùa đông....tháng chạp âm lịch... 
Trương Cảnh cũng đã bị đưa đi đền tội của mình... thi án tử hình...Qua bao nhiêu chuyện hắn đã gây ra...đổi lại là mạng sống của chính mình...tuy vậy...chỉ là đền tội những gì mình đã làm...Cũng  không thể nào...khiến những đau khổ, mất mát của người khác được xóa nhòa...Nhưng xem như mọi chuyện đã kết thúc người có tội nên đền tội...người hạnh phúc sẽ được hạnh phúc...Nhưng đây là suy nghĩ của một phía...không phải ai cũng suy nghĩ được như vậy..... 
Trước bia mộ của Trương Cảnh....Diệu Tuyết cùng Tống Như đau khổ...nghẹn ngào quỳ trước bia mộ của ông....Đến cuối đời ông vẫn không cho bà và Tống Như một danh phận... 
nên dù muốn làm cho ông một đám tan đàng hoàng cũng không thể...Chỉ lập bia mộ..cả thân thể nguội lạnh của ông...họ cũng không bảo lãnh được...vì chẳng biết lấy danh phận gì trước pháp luật...nên đây chỉ là bia mộ chứa đựng quần áo của ông...để hai mẹ con bà có thể tưởng nhớ về ông.... 
-" Cảnh...anh yên nghỉ nhé..." 
Diệu Tuyết, không ngừng rơi nước mắt...lòng đau đến từng cơn thắt lại 
Tống Như mím môi...nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt xanh xao....gầy đi thấy rõ.. 
-" Ba...con không để ba chết oan uổng đâu...con sẽ khiến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-la-vi-nhau/2178862/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.