Trong căn phòng làm việc tất cả mọi thứ trang trí điều được làm bằng gỗ nâu thượng hạng...Một người phụ nữ...đã ngoài sáu mươi...mái tóc bạc trắng được bới gọn gàng...sang trọng...trên người mặc bộ đồ công sở màu nâu trầm...mắt đeo kính lão kí từng cuốn công văn..Nhìn bề ngoài lớn tuổi lẽ ra không hợp nơi văn phòng bộn bề công việc này chút nào..... 
Quách Doanh ngừng bút...bàn tay nhăn nheo,gỡ kính đeo xuống...day day trán mệt mỏi...xoay ghế nhìn ra bầu trời bao la.... 
Bà cảm thấy mình là người phụ nữ vô phước...đã ngoài sáu mươi lẽ ra phải được ở nhà hưởng thụ, sự chăm sóc của con cháu...đâu như lúc này thay vì hưởng phước..phải nai lưng làm việc...bảo vệ sự nghiệp của gia tộc...Bà lấy chồng năm mười tám tuổi....chưa vui vẻ được bao lâu,khi con trai bà tròn mười hai tuổi,chồng bà bị tai nạn qua đời...vừa lo chuyện công ty còn phải chăm sóc con cái...Ngày nhìn con trai kết hôn, rồi nối nghiệp gia đình bà vui mừng biết bao nhiêu...Nhưng ai ngờ con bà lỡ vận ra đi khi tuổi còn rất trẻ...Để lại vợ và hai đứa con gái... 
Một lần nữa bà phải quay lại quản lý sự nghiệp của Tống gia...Bà có hai đứa cháu gái...nhưng bạc phước không thể nhờ vả đứa nào...Tống Như lúc nào cũng lo ăn diện không một chút cầu tiến...việc mà nó thành tựu nhất là câu được con rùa vàng là Tổng Giám Đốc của Tập Đoàn SAP Hàn Thiên...Đó là chuyện bà suy nghĩ hoài mãi không ra...Vì ngày trước người Hàn Thiên qua lại là chị gái của Tống Như là Tống Linh....Có điều bà rất bất mãn một điều...Hàn Thiên chưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-la-vi-nhau/2178823/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.