Action 11
Tiểu phiền phức càng lớn thì tôi càng phát hiện ra con bé không giống tôi chút nào, mà là bản sao của Kẻ phiền phức.
Tiểu phiền phức được sáu tháng, tôi dẫn bé ra ngoài chơi, mũ của con bị rơi xuống đất, con liên tục chỉ vào cái mũ bị rơi cho đến khi tôi phát hiện ra mới thôi.
Lúc Tiểu phiền phức được một tuổi, tôi dẫn bé đi dạp phố, giày của con bị tuột, con kéo ống tay áo tôi kêu ầm lên: “Mẹ, giày! Rơi rồi! Giày rơi rồi!”
Cho đến khi tôi nhặt giày cho con, đi vào chân con bé, nó mới chịu để yên.
Tiểu phiền phức được một tuổi rưỡi, hàng ngày trước khi tôi đi làm, Tiểu phiền phức sẽ cầm điện thoại của tôi chạy đến, đặt vào tay tôi. “Mẹ ơi, điện thoại của mẹ…”
Từ đó, cuối cùng tôi đã tin, con người thiếu thứ gì sẽ luôn tìm được thứ đó. Tiểu phiền phức chính là… trái tim đã quên lớn từ lúc sinh ra của tôi.
Tiểu phiền phức vừa tròn hai tuổi, một hôm, trước khi ra ngoài tôi không tìm thấy điện thoại đâu liền gọi to: “Bé ngoan của mẹ ơi, tìm điện thoại giúp mẹ đi!”
Tiểu phiền phức nhìn tôi, bĩu môi chê bai: “Mẹ ngày nào cũng thé, cứ mơ mơ màng màng!”
Con bé dám chê bai tôi, kiểu này là học ai chứ?
Action 12
Cái tin tôi định mang bầy lần hai truyền ra ngoài như hòn đá ném xuống mặt hồ, tạo nên hàng nghìn đợt sóng.
Được sự cổ vũ, động viên của nhiều người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-la-the/2336357/chuong-26-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.