Hồi học tiến sĩ ở trường Đại học T, tôi bận rộn suốt ngày, bận nghiên cứu các đề tài, bận viết tiểu thuyết nên đã lơ là không quan tâm đến bạn học Tiểu Trình. Khi tôi nhớ tới hắn thì bỗng nhận ra thái độ của hắn đối với tôi có chút khác lạ, mỗi lần tôi gọi điện cho hắn, hắn đều nói bận, không bận đá bóng thì bận đi ăn liên hoan, có lúc còn nói đang học rồi vội vã cúp điện thoại.
Tôi lờ mờ ngửi thấy mùi “thay đổi” ở đây.
Một hôm, tôi gọi điện cho Tiểu Trình hỏi hắn đang làm gì, hắn nói rằng mình đang giặt quần áo trong phòng tắm, sau đó chỉ nói vài câu rồi vội vàng cúp máy.
Với típ người “không bao giờ muốn phiền hà đến bản thân” như hắn thì việc giặt quần áo đáng lẽ phải tha thiết nhờ vả bạn gái mới hợp với lẽ thường chứ nhỉ?
Tôi không do dự bước thẳng vào phòng tắm của hắn, ấp ủ ý đồ “bắt gian” tại trận, kết quả tôi không bắt được “kẻ gian” mà bắt được “kẻ đánh bạc”.
Không thèm để ý đến ba người bạn đang tròn mắt kinh ngạc, tôi bước đến trước mặt bạn học Tiểu Trình, véo má hắn, cười hỏi: “Chẳng phải anh bảo đang giặt quần áo sao? Quần áo đâu?”
Hắn lập tức nhận sai. Từ trước tới giờ hắn luôn ngoan ngoãn nhận lỗi, chỉ có điều nói mãi mà không sửa.
Bốn cậu bạn hắn thấy thế cười ha hả: “Không phải thường ngày ông đàn ông lắm sao, thì ra là loại sợ vợ!”
“Đúng đấy! Tôi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-la-the/2336341/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.