🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bí kíp tình yêu - Bài học thứ mười


Nếu một người đàn ông chưa bao giờ nói bạn quan trọng như thế nào đối với anh ấy, cũng chưa bao giờ nói anh ấy đã cố gắng ra sao vì bạn, thậm chí chưa từng nói “anh thích em” với bạn, nhưng anh ấy lại luôn xuất hiện vào những lúc bạn cần, vậy thì chắc chắn anh ấy rất thích bạn! Người đàn ông như vậy nhất định phải cho anh ấy cơ hội tiếp cận bạn, bởi vì anh ấy hiểu thế nào gọi là tình yêu chân thành!


Chương 17

Tình yêu không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió

Type: nammoi


Con đường tình yêu không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng không phải không có đường nào để đi.

Nếu bạn cho rằng tình yêu của mình đã đến bước đường cùng, vậy xin đừng đổ lỗi cho tình yêu đó mong manh, đó là các bạn chưa cố gắng hết sức đi tìm con đường khác mà thôi.


Action 1

Bậc cha mẹ nào cũng yêu con hết lòng, họ luôn coi bạn là báu vật, họ phản đối bạn và người yêu của bạn ở bên nhau chỉ vì trong mắt của họ, bạn xứng đáng được một người tốt hơn trân trọng, bảo vệ, mãi mãi thương yêu bạn!

Nói về tình yêu vĩ đại này phải kể đến bố mẹ tôi, khi nghe chuyện tôi và một chàng trai hai mươi tuổi đang hẹn hò và đã đến mức… sống chung, thì các bạn không cần nghĩ chắc cũng biết hậu quả nghiêm trọng như thế nào rồi.

Nghỉ hè về quê, tôi bị mẹ trách mắng thậm tệ. “Từ nhỏ con đã không có mắt nhìn người, bây giờ… lại càng không. Hắn là đàn ông, chỉ chơi đùa trăng hoa thôi, con là con gái, có chơi nổi không hả?”

Tôi nói: “Anh ấy đối xử với con rất thật lòng ạ.”

“Thật lòng? Bây giờ thật lòng, sau này có thật lòng nữa không?”

“…”

Sau đó, tôi bị mẹ phê bình nhiều đến nỗi không thể chịu nổi nữa nên chỉ nói một câu rồi bỏ ra ngoài: “Dù thế nào thì con vẫn thích anh ấy, con muốn ở bên cạnh anh ấy.”

Ngày hôm sau, chị họ của tôi nghe tôi nói tôi đang hẹn hò với chàng trai mới hai mươi tuổi thì cũng tận tình khuyên nhủ: “Tâm Tâm à, em để ý một chút có được không? Bọn đàn ông thời nay, lúc hắn yêu em thì thề non hẹn biển, lúc vứt bỏ em thì đầu không ngoảnh lại. Em không phải là hai mươi, mà hai mươi ba rồi, em có nghĩ đến cảnh vài năm sau nhỡ hắn không cần em nữa thì em muốn tìm một người đàn ông thích hợp sẽ khó hơn lên trời không?”

Tôi gật đầu, tôi đã từng nghĩ rồi, ngày nào cũng nghĩ, nằm mơ cũng nghĩ, thế nên tôi rất sợ vài năm sau hắn ghét tôi, chán tôi, không cần tôi nữa.

Tôi nói: “Chị ơi, cho dù tương lai thế nào thì bây giờ em cũng không thể rời xa anh ấy được.”

Chị họ: “…”

Có cùng tiếng nói với chị họ còn có dì năm, dì út, thím, cô và cả chú út của tôi nữa, họ nghe tôi đang yêu một chàng trai hai mươi tuổi thì thay phiên nhau đến khuyên tôi như đã hẹn từ trước vậy.

Tôi biết họ yêu tôi, thương tôi, không muốn tôi đi nhầm đường, không muốn một ngày nào đó tôi bị người đàn ông đó làm tổn thương mới nhận ra ban đầu mình ngốc nghếch đến mức nào.

Nhưng tôi lại ngốc nghếch như vậy đấy, biết rõ đây là một nước cờ nguy hiểm, khi thua sẽ phải trả giá bằng hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại, nhưng tôi vẫn muốn chơi một lần…

Tiểu Trình gọi điện cho tôi, thấy giọng tôi không vui liền hỏi nguyên do.

Tôi nói với hắn: “Ngoài em ra, tất cả mọi người đều nghĩ rằng em và anh không thể có kết quả tốt đẹp.”

Hắn cười bảo: “Không phải tất cả mọi người, còn có anh nữa mà!”

“…”

Cúp máy rồi, tôi nhận được một bài hát hắn gửi đến, đó là bài Dũng khí của Lương Tịnh Như.

Tôi biết đó là những lời hắn muốn nói với tôi, vì thế tôi lặng lẽ lắng nghe: “Tình yêu thật sự cần phải có dũng khí, để đối mặt với những lời đàm tiếu vô căn cứ, chỉ cần có ánh mắt khẳng định của anh là tình yêu của em có ý nghĩa rồi… Chúng ta đều cần dũng khí để tin rằng sẽ được ở bên nhau…”

Trong những ngày khó khăn đó, mỗi lần cảm thấy nhụt chí, tôi lại bật bài hát ấy lên nghe vài lần và lập tức lại tràn đầy dũng khí!


Action 3

Không bao lâu, bố mẹ chồng tương lai của tôi cũng nghe nói chuyện tôi và con trai yêu quý của họ có quan hệ “bất chính”.

Họ đã gọi điện nói chuyện với Tiểu Trình hơn một tiếng đồng hồ.

Tôi không nghe thấy họ nói gì, chỉ thấy hắn cầm điện thoại mà mặt mày nhăn tít và trầm mặc.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi hỏi hắn: “Bố mẹ anh nói thế nào? Họ phản đối chúng ta ở bên nhau à?”

Hắn nói: “Không, bố mẹ chỉ hỏi vài câu thôi.”

Hỏi vài câu mà lại khiến hắn mặt mày nhăn nhó như vậy sao?

Tôi không tin: “Hai bác không nói chuyện gì khác ạ?”

“Bố anh nói: Có bạn gái thì phải tiêu nhiều thứ, ngày mai sẽ gửi thêm tiền vào tài khoản cho anh.”

Tôi đương nhiên không tin, chỉ nghĩ rằng Tiểu Trình muốn làm tôi vui nên nói qua loa như thế, ai ngờ ngày hôm sau trong tài khoản của Tiểu Trình thật sự đã tăng lên vài con số!

Tiểu thuyết ngôn tình quả nhiên chỉ là tiểu thuyết! Ngoài đời đâu có người cha ruột nào cắt đứt nguồn viện trợ kinh tế của con trai mình cơ chứ!


Action 4

Đêm mùa đông vắng lặng, một mình tôi ở trong phòng lạnh như hầm băng, từ máy tính không ngừng phát bài Dũng khí: “Cuối cùng đã quyết định rồi, người khác nói thế nào tôi cũng mặc kệ, chỉ cần anh cũng kiên định như vậy thì em nguyện đi theo anh đi đến tận chân trời góc bể…”

Gió thổi vào từ khe cửa sổ từng cơn lạnh thấu xương. Tôi nhìn máy sưởi rồi lại nghĩ đến tiền điện tháng trước, thôi chịu đựng vậy!

Tôi lấy ga trải giường cũ cắt thành nhiều mảnh và nhét vào khe cửa sổ, nhưng vẫn không ngăn nổi nguồn khí lạnh kinh khủng bên ngoài.

Tôi mở tủ, muốn tìm thêm vài cái áo để mặc thì bất ngờ nhìn thấy một bộ quần áo mà hai hôm trước khi đi dạo tôi đã rất thích…

Từ khi vào đại học, tôi có thói quen đặc biệt là thích ngược đãi bản thân, mỗi lần không muốn học, chỉ muốn sa đà vào phim thần tượng là tôi lại đi dạo phố.

Tôi thường tìm đến những nơi rất sang trọng, giá các sản phẩm ở đây nằm ngoài sức chịu đựng của tôi.

Mỗi lần nhìn thấy váy vóc, đồ trang sức, đồ mỹ phẩm yêu thích, tôi đều có một động lực học mạnh mẽ, sau khi trở về trường ít nhất cũng chăm chỉ học được nửa tháng.

Thói quen tự khích lệ bản thân này của tôi khi gặp phải Tiểu Trình thì… ôi, đúng là bi kịch!

Hai ngày trước, tôi phát hiện ra Tiểu Trình quá chìm đắm trong chuyện yêu đương, không màng học hành, tôi quyết định dẫn hắn đi để cảm nhận thế nào là biện pháp khích lệ tinh thần. Tôi thấy ma nơ canh mặc một bộ quần áo siêu đẹp, tôi rất thích, nhưng rồi kìm nén bản thân không thử.

Hắn nhận ra sự thích thú của tôi thì nói: “Bộ quần áo này rất hợp với em, nếu thích thì mua đi!”

Tôi liếc nhìn “giá cắt cổ” trên sản phẩm rồi kéo hắn rời đi.

“Đắt lắm à?”

“Em phải trở về chăm chỉ học tập, sau này em kiếm được tiền sẽ mua.”

Tôi chỉ tiện miệng nói thế thôi, nào ngờ… hắn lại mua nó.


Action 5

Tiểu Trình đi làm về, thấy tôi mặc bộ quần áo mới đang ngồi trên giường xoa hai tay vào nhau liền mở máy sưởi lên, cầm đôi bàn tay lạnh cóng của tôi áp vào ngực hắn.

Hắn hỏi tôi: “Có lạnh không?”

Tôi đáp: “Em không lạnh nữa.” Tôi chỉ vào bộ quần áo trên người. “Anh mua nó lúc nào vậy?”

Hắn đáp: “Trưa nay lĩnh lương xong anh đi mua, lúc về thì em lại không có nhà nên anh treo tạm ở trong tủ.”

“Nhưng… rất đắt mà.”

Hắn cười bảo: “Anh đã nói rồi, tiền thì còn nhiều cơ hội để kiếm, nhưng cơ hội làm em vui thì không phải lúc nào cũng có.”

Hắn nói vậy thật sao? Tôi hoàn toàn không nhớ gì cả, trí nhớ của hắn luôn tốt như vậy đấy!


Truyện xuất bản được type và chia sẻ phi lợi nhuận với các bạn chưa có điều kiện tiếp cận sách, vui lòng không sao chép vì mục đích thương mại hay bất kỳ mục đích nào khác, nếu có hãy mua sách thật ủng hộ tác giả.


Action 6

Tôi mặc bộ quần áo mình thích nhất, tựa vào người bạn trai mình yêu nhất.

Đó là mùa đông lạnh nhất mà tôi từng biết, cũng là mùa đông ấm áp nhất trong ký ức của tôi.

Hắn ôm lấy tôi rồi đề nghị: “Chúng mình cùng thi cao học nhé!”

“Thi cao học ư?” Những trải nghiệm về kỳ thi cấp ba đến nay vẫn làm tôi sợ hãi, tựa như một nỗi ám ảnh trong tâm lý khiến cho tôi không muốn tham gia bất cứ kỳ thi nào nữa.

“Ừ, nếu chúng ta cùng học cao học, biết đâu bố mẹ của chúng ta sẽ thay đổi cách nghĩ.”

Bố tôi đúng là đã từng nói với tôi rằng: “Công việc không quan trọng bằng học tập, xã hội ngày càng phức tạp, tiếp xúc với nhiều người sẽ khiến con thay đổi suy nghĩ ban đầu. Nếu con có thể ở lại trường thì mối quan hệ sẽ bền vững hơn.”

Tôi có chút do dự: “Nhưng với cái đầu óc ngốc nghếch của em thì sao thi được cao học?”

“Yên tâm, còn có anh mà!” Hắn cười hôn vào má tôi. “Em khôn muốn lại làm bạn học với anh à?”

“Muốn chứ!”

“Một thời gian nữa anh xin nghỉ việc rồi sẽ hướng dẫn em ôn thi!”

“Vâng!”

Hai tháng sau hắn nghỉ việc, chuyên tâm ôn luyện cho tôi. Cũng từ đó, tôi bước vào con đường thi cao học.


Action 7

Vì muốn trở thành sinh viên cao học, trí nhớ của tôi trở nên rất tệ, nhưng đó cũng là khoảng thời gian ấm áp nhất của chúng tôi.

Hằng ngày, chúng tôi không quản ngại mưa gió cùng đến phòng tự học, cố gắng làm hết đống để bài chất cao như núi cho đến tận đêm khuya mới ôm cái đầu mệt mỏi về nhà. Tôi dựa vào cái đầu to của cậu bé bút chì Shin, mệt đến nỗi không muốn động đậy, còn hắn thì pha một chậu nước ấm bưng đến cho tôi ngâm chân…

Tôi nhìn ánh mắt hiền dịu của hắn, nói: “Vì anh, có mệt thế nào cũng đáng!”

Cho dù nói như vậy, nhưng nhiều lần đối diện với đống tài liệu nghiên cứu khó như sách nhà trời, tôi thật sự không thể kiên trì nổi, ủ rũ nói: “Em không muốn thi nữa đâu, em thực sự không thể thi cao học được… Tại sao em phải lãng phí thời gian vào việc mà mình không có khả năng chứ?”

Mỗi lần như vậy, Tiểu Trình lại nói với tôi: “Có một số việc em kiên trì chưa chắc đã thành công, nhưng nếu em không kiên trì thì chắc chắn sẽ thất bại… Cho dù có thất bại thì em hy vọng mình sẽ nói câu “Tôi đã từng cố gắng, tôi không cảm thấy hối tiếc” hay “Nếu hồi đó tôi cố gắng hơn, có lẽ đã không đến nỗi này” ?”

Tôi bặm môi, cầm sách lên tiếp tục đọc.

Tôi kiên trì không phải vì thi đỗ cao học, tôi chỉ muốn một ngày nào đó có thể thản nhiên nói với bản thân: Mình đã cố gắng hết sức rồi, mình không cảm thấy hối tiếc!


Action 8

Với trình độ tiếng Anh cấp bốn thi n lần không qua như tôi thì môn đọc hiểu đúng là ác mộng, tôi bị môn này giày vò rất thảm.

Còn hắn, không cần nghĩ cũng biết là bị giày vò thảm hơn vì đầu óc ngốc nghếch của tôi. Nhưng hắn rất kiên nhẫn, dạy tôi cách hiểu tư duy của giáo viên ra đề, dạy tôi nhớ những từ mới khô khan.

Trước giờ ngủ trưa hay ngủ tối, hắn thường giở sách chính trị giảng cho tôi nghe lý luận của Karl Marx, thảo luận với tôi về chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa duy tâm.

Sáng sớm tỉnh dậy, hắn luôn kiểm tra từ mới tiếng Anh của tôi. Vì không muốn hắn coi thường, tôi không thể không học như “bán mạng” để ghi nhớ mấy từ mới đó.

Mỗi lần tôi không chịu được áp lực, muốn bỏ cuộc thì hắn lại rủ tôi đi dạo quanh hành lang rồi vẽ ra cảnh tượng đẹp đẽ khi chúng tôi học chung: “Chúng ta sẽ cùng thi đỗ cao học này, chúng ta lại trở thành bạn học của nhau này, chúng ta sẽ cùng lên lớp, cùng đến căng tin ăn cơm, em còn có thể đến sân vận động xem anh đá bóng và cổ vũ cho anh…”

Sau khi được “vận động hành lang” như thế, tôi lại tiếp tục hăng say học tập với tinh thần “cao vời vợi”.

Mỗi lần tôi mệt mỏi rã rời, hắn đều dẫn tôi đi ăn món thịt nướng tôi thích nhất. Trong mùi thịt thơm ngào ngạt, hắn hứa với tôi: “Sau này đỗ cao học, ngày nào anh cũng sẽ dẫn em đến quán này ăn món thịt nướng…”

Tôi cười nắm tay hắn: “Đừng quên những gì anh hứa với em đấy nhé!”

Lúc đó, hắn là nguồn động lực lớn nhất của tôi, cũng là tương lai tôi khao khát nhất…


Action 9

Thi cao học xong tôi nôn nóng chờ đợi kết quả.

Chúng tôi đều đỗ. Tôi không nhớ mình thi được bao nhiêu điểm, chỉ nhớ hắn được điểm rất cao, đứng đầu toàn khoa.

Bố mẹ tôi là người vô cùng ngưỡng mộ người có học vấn cao, nghe tin này xong thì đã hoàn toàn yên tâm.

Bố tôi còn ngồi nói chuyện với tôi rất nghiêm túc, đương nhiên vẫn là về việc học tập: “Các con học xong cao học thì học tiếp lên tiến sĩ đi, ở lại trường giảng dạy thì tình cảm hai đứa sẽ bền vững hơn.”

Nghĩ đến việc ngày xưa bố “ăn muối” còn nhiều hơn tôi ăn cơm bây giờ, tối hôm đó, tôi gọi điện cho Tiểu Trình. “Anh học tiến sĩ đi, em cũng sẽ thi để học tiến sĩ.”

Hắn do dự: “Học tiến sĩ ít nhất phải mất bốn năm nữa đấy.”

“Bốn năm cũng không phải là quá lâu, dù sao anh vẫn trẻ, có nhiều thời gian.”

“Nhưng em có chắc mình có thể làm luận án tiến sĩ để tốt nghiệp không?”

Tôi nói: “Vì tương lai chúng ta, em dù có liều cái mạng nhỏ này thì cũng phải học!”

“Được, vậy chúng ta sẽ sai đến cùng!”

Và như vậy, chúng tôi đã “sai đến cùng” như thế đấy!

Tôi tin rằng, trên con đường hạnh phúc không có đúng hay sai. Dù bạn có chọn lầm đường, chỉ cần bạn kiên trì đi tiếp, không quay đầu lại thì bạn cũng đi đến điểm đích của hạnh phúc.

Chỉ sợ rằng bạn vòng đi lượn lại trên các con đường khác nhau, rồi không biết điều gì mới làm bạn hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.