Chương trước
Chương sau
Giang Nhãngồi tù, Mạc Mạc và Mạc Bảo mẹ con nhận nhau, chuyện vui này bạn bè củaGiản Chiến Nam đều biết, lúc trước vẫn cho rằng Mặc Bảo là con của GiảnChiến Nam và Giang Nhã, bây giờ mới biết là con của Mạc Mạc, do năm đósinh ra bị chia cắt. Ai cũng cảm than Giang Nhã là một cô gái dịu dàngnhu nhược nhưng không ngờ lại làm được những chuyện độc ác như thế.
Buổi tối mọi người tổ chúc một cuộc tụ họp, đầu tiền là chúc mừng Mạc Bảo đã nóichuyện được, hai là chúc mừng người xấu bị trừng phạt, ba là chúc mừngmẹ con nhận lại nhau, địa điểm được tổ chức ở căn nhà cao cấp của GiảnChiến Nam,những người tới đều là anh em tốt của Giản Chiến Nam.
Nhân vậtchính là Mạc Bảo nên Mạc Mạc không thể không tham dự, cô vẫn thoải máitới nhà của Giản Chiến Nam. Ngoại trừ bạn bè cùng anh em quen biết củaGiản Chiến Nam thì Cầm Tử cũng là người không thể thiếu, cô ôm con gáicùng khoác tay chồng tới, rất ồn ào và náo nhiệt.
Cầm Tử thấy Mạc Bảo đẹp trai đáng yên nên không nhịn được ôm lấy Mạc Bảo giới thiệu: “Mạc Bảo, làm quen với cháu một chút, dì là chị em tốt nhất của mẹ cháu.”
Mạc Bảo rất bình tĩnh, chào hỏi lễ phép: “Cháu chào dì Cầm Tử, mẹ cũng thường xuyên nói đến dì, Ngưỡng mộ đã lâu.” Nói xong thì đưa bàn tay nhỏ bé ra bắt tay với Cầm Tử, còn Cầm Tử thì như gặp ma đứng trơ mắt nhìn Mạc Mạc “Mạc Tiêu Hữu, sao mình lại trở thành dì.”
Mạc Mạc cười, giữ mặt mũi cho Cầm Tử, sửa sai cho con: “Con à, phải gọi là mẹ nuôi.”
Cầm Tử cười: “Đúng rồi, tốt xấu thì cũng phải gọi một tiếng mẹ nuôi chứ.”
“Mẹ nuôi xinh đẹp.”
Mạc Bảo sửalại cách xưng hô khiến Cầm Tử cười toe toét, vội ôm con gái đang ở trong lòng chồng ra khoe khoang, ngồi bên cạnh Mạc Bảo nói: “Đây là em gái Khâu Hinh, sau này phải nhớ yêu thương em đó, biết không? Khâu Hinh,gọi anh trai đi, đây là anh Mạc Bảo của con đó.”
“Anh…anh..” Khâu Hinh dùng giọng nói trẻ con gọi Mạc Bảo, đôi tay mũm mĩm ôm lấykhuôn mặt của Mạc Bảo, vỗ bẹp bẹp lên, rồi hôn một cái, nhân tiện trétnước miếng lên trên mặt của Mạc Bảo.
Mạc Bảo đưatay lau nước miếng, rồi để hai tay ra sau lưng, nhìn cô bé phấn điêu mày ngọc trong lòng Cầm Tử thì nói có vẻ rất thật: “Cháu không muốn làmanh trai, dứt khoát đợi tới khi cháu trưởng thành thì sẽ cưới em ấy làmvợ, như vậy thì có thể bảo vệ em cả đời.”
Lời nói của Mạc Bảo khiến mọi người trong phòng đều cười, Mạc Mạc thì không những dở khóc dở cười mà còn là kinh ngạc.
Mạc Bảo thấy mọi người đều cười nên tức giận nói: “Con thực sự nói thật đó, nhưng lại bị mọi người cười, con là một đứa trẻ biết chuyện và trung thực.”
Mọi ngườilại càng cười hơn, sao một đứa bé sáu tuổi lại nói chuyện được như thế,Minh thiếu đi tới bên cạnh Mạc Bảo, cố ý giỡn với nói: “Mạc Bảo à,cháu làm sao chỉ chơi với mấy cô gái thế, cháu nhìn xem bên kia có mấychú cũng đến thăm cháu kìa, cháu không tiếp đón chút sao? Còn nhỏ mà đãháo sắc như thế?”
Mạc Bảo liếc mắt, bé đã chào hỏi mọi người rồi mà, Nhưng bé thừa nhận mẹ và mẹ nuôiCầm Tử cùng Khâu Hinh hấp dẫn hơn nhiều mấy ông cụ đó, nhưng bé cũngkhông chịu để mấy người này true đùa “Đồng tính tương xích.”(Ý chỉ cùng giới thì bài xích nhau.)
Minh thiếu không trêu đùa được Mạc Bảo nên nói “Ai nói chú đồng tính, chú không phải, sao cháu không chơi với chú.”
Mạc Bảo đánh giá Minh thiếu “Không phải chú muốn cởi quần áo để chứng minh chú là con gái?”
Minh thiếu không nói gì, chỉ nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Giản Chiến Nam: “Đứa con này của cậu thật là sáu tuổi à? Là một tiểu quỷ nhỏ.”
Mạc Bảo âm thầm lắc đầu, không phải nó già dặn mà chú này quá ngây thơ được chưa.
Trong lòngMạc Mạc rất đau xót đối với sự già dặn của Mạc Bảo, nếu không phải trảiqua đau khổ thì làm sao Mạc Bảo phải già dặn như thế chứ, cô rất áy náyvới Mạc Bảo vì cô đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Lúc Mạc Mạc đang thất thần với suy nghĩ của mình thì Cầm Tử nhúc tay cô “Ngây ngốc gì thế, di động của cậu reo kìa.”
Mạc Mạc hoàn hồn lấy điện thoại trong túi ra, thấy số gọi đến là một số lạ, cô nhậnmáy thì nghe được một giọng nói người đàn ông “Xin chào, xin hỏi là cô Mạc Tiêu Hữu phải không?”
Mạc Mạc thấy hơi lạ, người đàn ông xa lạ này là ai, tìm cô có dụng ý gì không “Tôi đây, anh là?”
“Tôi là Tống Lương Thần, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Chuyện gì? Tôi nghĩ tôi không quen anh, có phải anh tìm nhầm người không?”
“Không nhầm, rất xin lỗi vì đã đường đột gọi điện cho cô, tôi muốn nói chuyện ba mẹ ruột của cô, bây giờ cô có rảnh không?”
“Ba mẹ ruột của tôi?” Mạc Mạc gằn lại từng từ nhắc lại lời của Tống Lương thần, trái tim bình thản như bị đánh động, nếu như không có người nói đến ba mẹ ruột của cô thì cô dường như đã không nhớ tới chuyện ba mẹ đã mất không phải là bamẹ ruột của cô, thật ra cô còn ba mẹ ruột nữa.
Trong lòngcô người dưỡng dục cô lớn lên người yêu thương cô chính là ba mẹ ruộtcủa cô mà không phải là ai khác. Mặt cô tái đi, trong đầu trở nên hỗnloạn, nghe trong di động gọi tên của cô, cô mới hoàn hồn “Xin lỗi, tôi không muốn nói chuyện, tạm biệt.” Mạc Mạc nói xong thì tắt điện thoại.
“Mẹ, mẹ sao thế?” Mạc Bảo thấy sắc mặt của Mạc Mạc tái đi nên liền lo lắng.
Mạc Mạc khẽ cười “Không có gì đâu bảo bối.”
Dù sao MạcBảo cũng chỉ là một đứa trẻ, thấy Mạc Mạc nói thế cũng không hỏi lại,nhưng Giản Chiến Nam cũng chú ý tới Mạc Mạc, thấy thần sắc cô không được tốt, hắn đang nghĩ người gọi điện tới là ai và có vẻ hơi lo lắng.
Buổi tối mọi người cùng ăn cơm nên rất náo nhiệt, lần đầu tiên Mạc Mạc ăn cơm vớinhiều người như thế, nhất là với con trai thương yêu, còn có thêm chị em tốt nữa, đây là lần đầu tiên trong đời của cô.
Có vui vẻnhưng cũng có phiền não, cuộc điện thoại kia gây phiền não, Cầm Tử cũngchú ý tới vẻ không yên của Mạc Mạc, cô định hỏi Mạc Mạc sao thế, nhưngcuối cùng chỉ lắc đầu rồi uống rượu.
Dần dần MạcMạc bắt đầu cảm thấy mình như bị mê man, cô nói trong lòng rằng khônguống nữa, nhưng cô vẫn uống đến say, khi đã chếch choáng say cô nghĩ,nếu họ là ba mẹ ruột của cô thì vì sao lại vứt bỏ cô chứ, rồi vì sao đãvứt bỏ cô rồi lại còn muốn tìm cô về nữa, hơn hai mươi năm qua họ chưatừng xuất hiện trong cuộc sống của cô, vậy bây giờ sao họ lại đột xuấtcan dự vào cuộc sống của cô.
Không, cô không cần!
Không biếtcơm tối kết thúc từ lúc nào, mọi người không biết đã đi từ lúc nào,trong căn nhà cao cấp khôi phục lại vẻ quạnh quẽ, Giản Chiến Nam ôm Mạc Mạc tới căn phòng họ từng ngủ, rồi nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Mạc Bảo lo lắng đi bên cạnh, ghé vào bên giường, tay chống cằm nhìn Mạc Mạc,hỏi Giản Chiến Nam: “Ba, mẹ uống rượu sẽ khó chịu không, có phải mẹ có chuyện gì không vui nên mới uống rượu không?”
Giản ChiếnNam nhìn Mạc Mạc, hai gò má ửng hồng, đôi môi mọng hé mở, tóc đen nhưthác nước, rất xinh đẹp, nhưng mày cô lại nhăn lại chứng tỏ cô thực sựcó chuyện phiền lòng, nhưng tâm sự của cô sẽ không bao giờ nói ra vớihắn.
Giản Chiến Nam quay đầu nhìn Mạc Bảo, tay vỗ lên mông bé: “Đi ngủ đi, mẹ có ba chăm sóc rồi.”
“Dạ, ba ngủ ngon.” Sau khi nói xong Mạc Bảo cúi đầu hôn chúc ngủ ngon với Mạc Mạc đang bất tỉnh nhân sự, Giản Chiến Nam cười nói: “Con trai, không phải con nhất bên trọng nhất bên nhẹ đó chứ, vì sao không hôn ba?”
“Râu của ba sẽ đâm vào con, Mạc Bảo không muốn hôn cây xương rồng đâu.” Nói xong thì cho Giản Chiến Nam nụ hôn gió rồi xoay người rời đi.
Giản ChiếnNam đưa tay sờ cằm, cây xương rồng à? Sẽ đâm người sao? Hắn bật cười,ánh mắt lại nhìn về Mạc Mạc, rồi đưa tay lên chạm vào ám cô, má nhắnnhụi, bóng loáng, như một trái trứng chim đã lột vỏ.
Sự đụng chạm của hắn dường như quẫy nhiễu tới Mạc Mạc, vô ý thức cô đưa tay vẫy vẫyrồi bỏ xuống, đập vào mắt hắn là vết sẹo rõ ràng trên cổ tay của cô.
Thấy vết sẹo cắt cổ tay của cô khiến lòng Giản Chiến Nam càng đau đớn hơn, hắn cúingười, đưa tay cầm tay cô, đôi môi dừng trên cổ tay cô và hôn lên vếtsẹo đó, thiếu chút nữa hắn đã bức cô tới con đường chết, thiếu chút nữahắn đã hoàn toàn mất đi Mạc Mạc , hoặc nói, hắn đã mất cô rồi, mất hoàntoàn, lúc hắn lựa chọn buông tha cho cô thì hắn đã hoàn toàn đánh mấtcô, hắn cầm bàn tay của Mạc Mạc rồi đánh vào mặt hắn, dù sao đi nữa hắncũng đã mất cô rồi.
Nhẹ nhàngđắp chăn cho cô rồi muốn cho cô một nụ hôn ngủ ngon, nhưng đôi môi hắnkhông thể kiềm chế được vẫn đặt lên đôi môi của cô, hắn nhớ hương vị của cô, nhớ tất cả mọi thứ của cô nhưng hắn không dám hôn quá sâu, chỉ nhẹnhàng mơn trớn rồi đứng dậy rời đi…
Lúc Mạc Mạctỉnh dậy đã là buổi sáng ngày hôm sau,đầu hơi đau, cô mở mắt ra thì nhìn thấy căn phòng quen thuộc, là căn phòng mà cô đã ở gần 7 năm, ở đây cóniềm vui, nụ cười nước mắt và sự đau khổ của cô.
Cô xốc chănlên thấy quần áo mình mặc đã có nếp nhăn, sao cô lại ngủ qua đêm ở đâychứ, cô nhớ là mình đã uống rượu, tay day trán, bước xuống dường, lúcđang đi dép lê thì dì Tố vào.
“Cô….” Dì Tố định gọi là cô chủ, nhưng vội vàng sửa lại “Ngài tỉnh rồi, Cậu chủ nhỏ và cậu chủ đã đi ra ngoài rồi, cô rửa mặt rồi điăn bữa sáng, cậu chủ đã chuẩn bị sẵn đồ áo cho cô”(1)
(1) Thực ra tác giả thường dùng cách xưng hô “Tiên sinh” và “Phu nhân”, nhưng dothấy cách gọi đó già so với nhân vật nên mình sửa thành “Cô Chủ” “Cậuchủ” cho nó trẻ.:))hihi
“Cảm ơn dì Tố.” Mạc Mạc đi tới nhận quần áo rồi cười nói: “Dì Tố, dì gọi cháu là Tiêu Hữu hoặc Mạc Mạc là được rồi, ngài này ngài nọ cháu không quen.”
Dì Tố cũng cười “Mau thay quần áo rồi ăn sáng, cô xem cô gầy thế này, dì Tố nấu canh mà cô thích uống nhất đó.”
“Cảm ơn dì Tố.’
Sau khi ănsáng xong thì Mạc Mạc cũng rời khỏi đó, cô phải về nhà làm cơm trưa, đểtrưa đưa cơm cho Mạc Bảo, nhưng lúc vừa xuống xe không lâu thì một bóngngười xuất hiện tiến lên chặn đường của cô, Mạc Mạc cô nhịn không lui về sau mà vẫn đứng đó, nhìn thẳng vào người chắn đường cô, là một ngườiđàn ông điềm tĩnh, khoảng 40 tuổi, cô cho rằng cô không biết người đànông này.
“Vì sao anh chặn đường của tôi?” Mạc Mạc nhíu mày hỏi.
Người đàn ông vội trả lời: “Tôi là Tống Lương Thần, hôm qua chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại.”
Là anh ta, là người đàn ông nói chuyện về ba mẹ ruột với cô, nhưng Mạc Mạc lại nói không khách khí: “Anh Tống, tôi đã nói rất rõ, chuyện kia tôi không muốn nhắc tới nữa, tôichỉ biết ba mẹ của tôi đã qua đời, tôi không có quan hệ gì với ngườikhác nữa.”
“Cô Mạc,có lẽ cô oán hận ba mẹ ruột của mình đã vứt bỏ mình, cho nên mới khôngmuốn nói đến chuyện đó, đúng không? Nhưng sự tình không như cô nghĩ đâu, tôi hy vọng cô có thể bình tĩnh nghe tôi nói.”
Mạc Mạc dodự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, nếu anh ta muốn nói thì cứ nghe. Haingười tìm một quán trà trong tiểu khu, Mạc Mạc không nói gì, Tống LươngThần mở túi công việc lấy ra bức ảnh, đặt lên bàn hướng về phía Mạc Mạc, Mạc Mạc nhìn bức ảnh, đã hơi ố vàng, một đôi vợ chồng trẻ ôm cô con gái trong lòng, hai bên là hai bé trai tầm hai ba tuổi, Mạc Mạc cảm giácđược khuôn mặt của cô và người con gái trong ảnh có phần giống nhau,trong lòng cô lại thêm ngổn ngang.
Rồi cô nhìntiếp thì thấy bên cạnh có biên bản năm đó của bệnh viện, mẹ của Mạc Mạc, Lương Tĩnh Thi, còn một người sản phụ tên là Thu Nguyệt, con của mẹ Mạc Mạc sinh ra đã chết, còn Lương Tĩnh Thu và Thu Nguyệt đều sinh con gái.
Tống Lương Thần quan sát sắc mặt của Mạc Mạc, cảm thấy cô không có biểu hiện không quan tâm nên nói: “Đôi vợ chồng trong ảnh chính là ba mẹ ruột của cô, ba cô là Tần Vạn Lý, mẹlà Lương Tĩnh Thu, hai cậu bé trai kia là anh trai của cô, cô bé kia…nói sao nhỉ, đó là cô, gọi là Tần Kha.” Tống Lương Thần chỉ vào cô bé trong bức ảnh nói với Mạc Mạc.
“Tôi?” Mạc Mạc nghi ngờ nhìn về phía Tống Lương Thần, bao nhiêu ảnh chụp lúcbé của cô đều do ba mẹ giữ lại làm kỷ niệm, từ nhỏ đến lớn đều có, cô bé trong bức ảnh sao có thể là cô? Hơn nữa, không phải cô vừa sinh ra làbị vứt bỏ ngay sao?
“Năm đó vì sơ sẩy của bệnh viện, cô và cô bé trong ảnh bị bế nhầm.” Tống Lương Thần nhìn biểu tình kinh ngạc của Mạc Mạc rồi nói tiếp: “Ông Tần và bà Tần cũng vừa mới biết không lâu đây. Biết đứa bé họ nuôi dưỡng hai mươi năm nay không phải là con ruột của họ, nói cách khác bamẹ Tần Kha đã tặng cô cho người khác.”
“Nói cách khác không phải tôi bị ba mẹ vứt bỏ, chính là sơ xuất của bệnh viên nên tôi và Tần kha bị nhầm thân phận?” Mạc Mạc nhìn mọi người trong ảnh chụp mới cảm thấy trên đời có bao nhiêu chuyện kỳ quái, có bao nhiêu điều là bất đắc dĩ.
“Cô Mạc, côđã sớm biết ba mẹ đã nuôi cô không phải là ba mẹ ruột đúng không?” TốngLương Thần nhìn phản ứng của Mạc Mạc rồi nói tiếp: “Quả là như thế, nếukhông phải Tần Kha có chuyện ngoài ý muốn thì sợ là bí mật này sẽ khôngai biết được.”
“Tần Kha bị sao vậy?”
“Đã chết, mấy tháng trước cô ấy có chuyện ngoài ý muốn, lúc cần truyền máu mớibiết được…. cô ấy không phải con của ông Tần và vợ… nhưng cái chết củaTần Kha với ông Tần và vợ cũng là đả kích lớn, cô con gái nuôi từ bé,cũng giống như con ruột mình vậy…”
Mạc Mạc cóthể hiểu được bởi vì khi cô mất đi ba mẹ cô cũng cảm thấy dường như thếgiới đã chấm hết, không còn thấy tương lai đâu nữa, không thấy hy vọng ở đâu, sự trở ngại khi cho rằng bị ba mẹ vứt bỏ đã không còn, thì ra đóchính là sự trớ trêu của số phận. Trách ai đây?
“Cô Mạc, ông Tần và bà Tần hy vọng có thể nhận lại cô, bồi thường tình cảm bị mất đi trong những năm qua cho cô.”
Mạc Mạc nhìn đôi vợ chồng trong ảnh, rồi nghĩ tới Mạc Bảo của mình, cô cũng đã đánhmất Mạc Bảo, nhưng Mạc Bảo không trách cô, còn bảo vệ cô, dùng toàn sứclực để nhận cô, thì bản thây mình có lý do gì mà trách, nhưng mọi chuyện quá đột nhiên, cô không biết phải xử lý như thế nào. Trước kia vì cảmthấy bản thân mình bị vứt bỏ, cho nên cô chưa từng nghĩ là sẽ đi tìm bamẹ, nhưng đột nhiên bây giờ cô có ba mẹ ruột, hơn nữa, họ không hề vứtbỏ cô.
“Cô Mạc, cô đồng ý nhận họ không, họ đều đang chờ cô về nhà.”
“Tôi…” cô hơi khẩn trương “Họ không tới sao?”
Thấy thái độ của Mạc Mạc đã mềm đi, Tống Lương Thần lại nói: “Đã đến, ông Tần và bà Tần đều đã đến, nhưng lại không dám gặp cô, sợ nhất thời cô không nhận họ, họ ở ngay bên ngoài.’
Ở bênngoài?trống ngực của Mạc Mạc đập liên hồi, tầm mắt không nhìn được màtìm kiếm bóng người qua tấm thủy tinh, thấy một người đàn ông cao tođang đỡ một người phụ nữ, họ đang đứng trông gió lạnh, hơi lo lắng nhìncô.
Người đànông tầm khoảng 50 tuổi, cơ thể to cao, rất có dáng, ánh mắt cương nghị,người phụ nữ thì khoảng 45, 46 tuổi, dáng còn rất đẹp, có thể thấy lúccòn trẻ bà phải đẹp đén khuynh quốc khuynh thành.
Vẻ mặt củahai người đầy lo âu và bất an đứng trong gió lạnh, đang chờ cũng đangnói chuyện, tuy năm tháng đã qua đi nhưng Mạc Mạc có thể nhận ra họ quabức ảnh, ba mẹ ruột của cô, Mạc Mạc đứng dậy rồi đi ra phía cửa.
Trong lòngcô có gì đó không nói ra được, thực sự rất phức tạp, lúc cô đẩy cửa rangoài nhìn vào ánh mắt của họ, Tần Vạn Lý và Lương Tĩnh Thu cũng đi tớichỗ cô, đứng cách cô một quãng muốn nói nhưng lại thôi, Mạc Mạc cũng đivề trước từng bước, khi nhìn thất hai người trước mắt, đây là ba mẹ ruột của cô sao? Là người cho cô sinh mệnh đây sao?
Có quan hệhuyết thống, có quan hệ huyết thống nhưng chưa từng thân thiết, thậm chí giờ đây có rất nhiều kiêng dè và không tự nhiên nhưng cuối cùng LươngTĩnh Thu cũng đi lên và ôm lấy Mạc Mạc khóc: “Nhiều…năm như thế… thếmà mẹ không biết con gái của mẹ lại một mình lẻ loi bên ngoài, khôngbiết con có tốt hay không, không biết con lớn lên con như thế nàonữa…con vẫn nguyện ý gọi mẹ một tiếng mẹ sao? Còn nguyện ý nhận lại bamẹ không?”
Tần Vạn Lý vỗ vai vợ, hốc mắt chúc ửng đỏ nhìn Mạc Mạc: “Con à, ba biết nhiều năm như thế ba mẹ không làm trong trách nhiệm của người ba người mẹ, bây giờ bỗng nhiên tới nhận con, nhất định là conchưa thể chấp nhận được, ba mẹ sẽ chờ, chờ tới lúc con nhận mới thôi,nhưng hy vọng con để cho ba mẹ tới thăm con, cũng hy vọng con tới thămnhà chúng ta, mọi người luôn hoanh nghên con tới, phòng… phòng của conđều đã được chuẩn bị rồi, lúc nào con cũng có thể ở.”
“Ba connói rất đúng, mọi người chờ con về, con xem có hai lòng không, nếu không có thể sửa, rảnh thì đến thăm mọi người, có gì cần thì cứ nói cho bamẹ biết..”
Hai ngườinói mãi mới xong, trong lời nói đều chứa đầy tình yêu thương và chờ đợi, nhưng Mạc Mạc chỉ đứng đó không nói lời nào, hai người lớn do dự, chắclà con gái không muốn nhận họ rồi, hai mươi mấy năm không có họ, concũng đã lớn như thế, giờ đây bắt nọ nhận ba mẹ nào có đạo lý nào nhưthế, Tần Vạn Lý nói: “Thôi, em đừng ép con, để cho con từ từ nghĩ, chúng ta về đi… con à, hôm nào ba mẹ sẽ đến thăm con, Trời lạnh, về nhà thôi.”
Tần Vạn Lývà vợ xoay người rời đi, đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn Mạc Mạc, trong mắt đầy vẻ tiếc nuối, bao nhiêu hy vọng rằng Mạc Mạc sẽ nhận họ,gọi họ một tiếng ba, tiếng mẹ.
Mạc Mạc nhìn bóng dáng hai người bước đi mà lòng đầy đau xót, họ đối xử cẩn thậnnhư thế với cô, trong mắt, trong lời nói đều hy vọng cô nhận họ, thấy họ bước đi, Mạc Mạc không nhịn được gọi: “Không muốn tới nhà của tôi sao?”
Tần Vạn Lývà Lương Tĩnh Thu dừng bước, quay người lại đối mặt với Mạc Mạc, cô thất trong mắt của hai người đã đầy nước, Mạc Mạc đi tới bên cạnh họ, cầmtay họ “Trời lạnh, tới nhà của tôi cho ấm hơn.”
“Được, được!” Lương Tĩnh Thu lau nước mắt, tươi cười, ba người cùng nhau đi tới nhà của Mạc Mạc, Tống Lương Thần thấy ba người đi vào nhà cũng nhẹ nhàng nở nụcười, một nhà đoàn viên có ai không muốn, thật tốt.
Mạc Mạc nhận con, rồi nhận lại ba mẹ ruột của mình nên niềm vui tăng lên gấp bội, họ cùng tới thăm mộ ba mẹ Mạc Mạc, Tần Vạn Lý cảm ơn ông bà Mạc, Mạc Mạclà con gái của họ nhưng cũng là con gái của mẹ Mạc ba Mạc, vĩnh viễnmang họ Macj và không thay đổi.
Mạc Mạc được đưa về nhà ra mắt mọi thành viên, 7 bà cô 8 bà dì, thật sự là một giađình lớn, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, nhưng Mạc Mạc không thấtảnh của hai anh trai, vì họ đều là quân nhân, cho nên rất ít về nhà.
Tần Vạn Lýcũng là quân nhân, ở trong doanh trại, là một đoàn đội trưởng, tráchkhông được khi nhìn ông lần đầu tiên Mạc Mạc thất sự cương nghị trongkhí tiết của ông, có lẽ chịu ảnh hưởng của công nên hai anh trai đềutham gia quân ngũ.
Tần Vạn Lývà Lương Tĩnh Thu đều rất thương Mạc Mạc, như Mạc Mạc thương mạc Bảo.Muốn đem những thứ tốt nhất trên thế giới choco, Mạc Mạc cũng rất thương hai người. Nhưng nếu lúc có Mạc Bảo thì tâm tư của cả hai người đềukhông đặt lên Mạc Mạc, mà đều dành trọn cho Mạc Bảo. Có lần tần Vạn Lýđưa Mạc Bảo tới doanh trại, sau khi tiểu tử kia trở về thì kích độngtuyên bố lớn lên sẽ làm lính.
Giản ChiếnNam gọi điện tới, vạn phần sợ hãi, hắn chỉ trông cậy vào đứa con này đểnối nghiệp, tiếp quản thiên hạ của hắn, nhưng giờ gia đình mà Mạc Mạcnhận mọi người thân đều là quân nhân, bây giờ đứa con trai của hắn cũngtrở giáo, la hét đòi làm quân nhân, hắn không lo mới là lạ. Gia sản lớnnhư thế hắn để cho ai, vốn dĩ hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ sinh con với người phụ nữ khác.
Bây giờ hắncòn gì? Đã không còn Mạc Mạc, đã không còn tươi cười, không còn niemfvui và hạnh phúc, có chăng cũng chỉ là cô đơn tịch mịch, có cũng chỉ làsự hối hận và nỗi đau sau khi mất đi Mạc Mạc. Lúc muốn gặp Mạc Mạc hắnchỉ biết đến trước trường học của con, vì Mạc Mạc luôn đi đón con.
Hôm nay haingười gặp nhau ở trường học, còn 10 phút nữa Mạc Bảo mới tan học, hắnđứng bên cạnh Mạc Mạc, nhìn mặt cô, do dự một chút mới dám nói: “Buổitối cùng ăn cơm đi?”
Mạc Mạc không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt: “Xin lỗi, hôm nay tôi phải ăn cơm tối với ba mẹ rồi!”
Đôi mắt Giản Chiến Nam sụp lại, hắn chiết Mạc Mạc sẽ từ chối, tuy thất vọng nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh “Sao không bảo Tiểu Lưu đưa em tới ?”
“Vợ Tiểu Lưu sinh con, tôi để anh ấy nghỉ.” Mạc Mạc nói xong thì thấy Mạc Bảo đi ra, cô không để ý tới Giản Chiến Nam gọi ‘Bảo bối!”. Mạc Mạc đi tới ôm con rồi hôn lên mặt con.
Mạc Bảo nắm tay Mạc Mạc, còn hỏi với vẻ rất thật: “Mẹ, con đã hơn 10 tuổi rồi sao còn hôn con như thế?”
Mạc Mạc nhíu mày thực sự suy nghĩ để trả lời “Mạc Bảo ghét mẹ hả?”
Mạc Bảo nhíu mày nói: “Mẹ, Mạc Bảo sẽ thẹn đó, mẹ hôn ở nhà là được rồi.”
Mạc Mạc cười lên: “A, lúc nhiều người sẽ xấu hổ, được rồi, sau này mẹ sẽ chú ý.”
Giản ChiếnNam rất ghen tỵ, có hôn là được rồi, còn chê này chê nọ, hắn ngay cả cơhội để hôn cũng không có, hắn đi qua đưa tay sờ đầu Mạc Bảo, nói với Mạc Mạc : “Nếu không anh đưa qua đó.”
“Không cần,Nếu không tôi ngồi nhờ xe là được rồi, anh đưa Mạc Bảo về đi.” Đã nhiềungày Giản Chiến Nam không gặp cô, cô không thể làm một người mẹ bá đạo,Mạc Bảo cũng cần ba: “Bảo bối, nhớ phải làm bài tập đó?”
Mạc Bảo gật đầu “Con biết rồi, tạm biệt mẹ!”
“Ừ, tạm biệt bảo bối!” Mạc Mạc vẫn không nhịn được hôn lên mặt Mạc Bảo, còn mạc Bảo lại trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Giản Chiến Nam nói tạm biệt với Mạc Mạc thì cầm tay Mạc Bảo lên xe, sau khi lái xe rời đi Mạc Bảo đọt nhiên nói với ba: “Ba, ba thật sự kết hôn với dì Lạc Thi kia sao? Ba không thể đưa mẹ về lại sao? Con nghĩ, chắc là hai người vẫn còn yêu nhau.”
Giản ChiếnNam xoa xoa đầu Mạc Bảo, khuôn mặt đẹp trai để rõ vẻ cô đơn, đưa Mạc Mạc quay về? hắn đã không nghĩ tới, hắn tổn thương cô quá sâu, mà Mạc Mạccũng đã không còn yêu hứn, cô dùng cái chết để đấu tranh, tuyệt tình như thế thì sao Mạc Mạc có thể tha thứ cho hắn được…
Mạc Mạc bắtxe bus tới nhà ba mẹ, trên xe cũng không quá chật chội, nhưng không cóchỗ ngồi, mọi người đứng khá sát nhau, tay cô vịn vào ghết, vốn có thểđứng ổn định nhưng kỹ thuật lái xe của tài xế không ổn, cô suýt khôngđứng vững, lúc Mạc Mạc vừa đổn định lại chỗ đứng thì xe đột nhiên phanhlại rất nhanh, cô không giữ chặt ghế nên cơ thể xoay 180 độ trực tiếpngã vào người ngồi trên ghế.
Cảm giác dịu dàng, nếu cô nhớ không nhầm thì phía dưới có người ngồi, Mạc Mạc ngạcnhiên quay đầu lại, thì thấy một khuôn mặt tức giận, đôi mắt thâm thúy,đôi môi cương nghị, lúc nhìn thấy người đàn ông trước mặt thì cô hơihoảng hốt, ánh mắt hắn, khí chất đó sao mà quen thuộc đến thế?
“Cô còn muốn ngồi bao lâu?” giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, cũng nhắc nhở Mạc Mạc, đầu cô ầm một cái, cô đã ôm ấp một người đàn ông xa lạ, còn ngây ngốc nhìnchằm chằm người ta, như yêu thương nhung nhớ?
Mặc cô đỏ lên như sắp nặn ra máu, vội nói: “Xin lỗi, không phải tôi cố ý.” Nói xong thì đứng dậy, trống ngực đập rầm rầm, lại cảm thấy da đầu hơiđau, không nhịn được lại đi tới trước lồng ngực người đàn ông đó để kéotóc mình ra, tầm mắt mọi người trong xe đều nhìn vào Mạc Mạc, cô luốngcuống tay chân gỡ tóc trên nút áo của người đàn ông nhưng gỡ như thế nào cũng không ra.
Mọi ngườitrong xe đều cười, vì dáng vẻ của Mạc Mạc thực sự rất buồn cười, cònngười đàn ông kia thực sự rất phong độ chỉ khoanh tay đứng nhìn, thấy cô luống cuống ở đó cũng không giúp.
Mạc Mạc buồn bực, khom người đứng dậy, nghĩ Mạc Tiêu Hữu cô dãi nắng dầm mưa, cái gì mà chưa từng thấy qua, không phải dọa người, cũng không phải lần đầutiên, cô vuốt lại đồ áo. Lúc này xe dừng lại.
Người đànông nhướng mày liếc Mạc Mạc, hắn cũng phối hợp đứng dậy, hắn khôngnguyện ở đây để làm tiết mục giải trí với cô gái ngu ngốc này. Chờ lúchắn đứng lên thì mọi người mới phát hiện hắn rất cao to, không phải độcao bình thường.
Đến trạm xe, Mạc Mạc túm người đàn ông đó cùng xuống xe, khom lưng kiếm gì đó, ruốtcuộc đến một cửa hàng bán đồ, không nói hai lời liền kéo người đàn ôngđó vào trong, vào đến nơi cô liền gọi: “Làm phiền lấy kéo giúp tôi.”
Nhân viênphục vụ trong cửa hàng nhất thời không biết làm sao, nhưng thấy dáng vẻcủa Mạc Mạc cũng thật sự đi tìm kéo đưa cho cô, Mạc Mạc đưa tay lên cắt, nút áo bị rơi xuống, áo thì bị hư nhưng tóc của cô thì không sao.
Ha! Mạc Mạc được thoải mái, trả kéo cho phục vụ: “Cảm ơn, cảm ơn!” nói xong xoay người rời đi, nhưng cổ tay cô bị túm lại, Mạc Mạc quayđầu lại nhìn người đàn ông kia, mắt hắn rất lạnh, nói rất giận giữ: “Vì sao lại cắt nút áo của tôi.?”
“Nút áo của anh mắc vào tóc tôi, đương nhiên tôi phải cắt nó đi.” Mạc Mạc nói với vẻ đương nhiên, thực ra là tức người đàn ông này lúcnãy thấy chết mà không cứu, còn nhìn cô vẻ rào phúng, xem như cô cố ýngã vào lòng hắn vậy, như muốn quyến rũ hắn.
Người đàn ông nhíu mày nhìn Mạc Mạc: “Cô nên cắt tóc của cô.”
Mạc Mạc nói nghiêm túc: “Cơ thể là do ba mẹ cho, sao có thể tùy tiện thế.”đang lúc ngụy biện thì di động vang lên, Mạc Mạc vội lấy ra xem, là mẹ gọi, cô nhận điện thoại.
“Con gái à, sao còn chưa tới, có cần mẹ cho người đi đón con không?”
“Không cần đâu ạ, còn sắp tới rồi.” Mạc Mạc nói xong tắt điện thoại, người đàn ông kia còn túm tay cô, Mạc Mạc nhíu mày nhìn hắn “Phiền anh bỏ tay tôi ra.”
Ánh mắt người đàn ông đó sáng lên và buông tay cô ra, Mạc Mạc liền vội rời đi.
Về tới nhàMạc Mạc mới biết hôm nay nhà có khách, nghe mẹ nói thì đó là một ngườiđàn ông, không chỉ là người đàn ông bình thường, tuổi còn trẻ nhưng đầyhứa hẹn, tuy đã ly dị nhưng chưa có con.
Từ gia thếđến tài cán mẹ đều nói hết với cô, Mạc Mạc ý thức được mẹ cô đang giớithiệu đối tượng cho cô. Tuy giờ cô đã làm mẹ nhưng cô cũng độc thân.
Đối với đànông Mạc Mạc đã không còn hy vọng, cô cảm thấy có một câu nói rất đúng,đàn ông dựa vào heo mẹ để lên cây, nhưng cô không dám nói với người nhà, cô cũng biết mọi người là vì tốt cho cô.
Lúc đợi được hơn 10 phút thì khách đến, lúc nhìn thấy bóng dáng của khách thì hớpnước vừa uống của cô ở trong miệng liền phun ra ngoài mất hết cả hìnhtượng, sao lại là anh ta, đây là duyên phận hay là phân vượn đây?(Duyênphận và phân vượn phát âm giống nhau).
Khách khôngphải ai khác chính là người đàn ông bị cô cắt cúc áo lúc nãy, Lương Tĩnh Thu niềm nở tiếp đón thuận tiện nháy mắt với Mạc Mạc, ý bảo cô khôngcần không thục nữ như thế, sau đó nhìn người đàn ông kia nói: “Hoa Tử, lại đây ngồi đi. Mạc Mạc, đây là anh Hoa Tử, mau chào anh đi.”
“Anh Hoa Tử”. Mạc Mạc chỉ đành tuân lệnh, Hoa Tử lại liếc nhìn Mạc Mạc đầy thâm ý.
Lương Tĩnh Thu nhìn quần áo trên người Hoa Tử: “Quần áo bị sao thế?”
Hoa Tử cười “Không có gì ạ, vừa rồi trên đường cháu gặp nữ thổ phỉ ạ”.
Ai là nữ thổ phỉ, Mạc Mạc muốn phản bác nhưng lại Lương Tĩnh Thu nên nén giận.
Lương Tĩnh Thu còn cho rằng Hoa Tử đang nói đùa, không để ý vội nói: “Hoa Tử à, đây là đứa con gái bị thất lạc lúc trước bác đã nhắc tới, là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, rất thương người, không có ham mê bất lương,cũng gần bằng tuổi con…”
“Mẹ..” Mạc Mạc cắt ngang lời nói của Lương Tĩnh Thu, sau sự kiện vừa rồi dù mẹ có nói bao nhiêu cũng vô dụng, hơn nữa cô cũng chưa nghĩ tới đi xem đối tương, cô chỉ muốn ở bên con, bên ba mẹ cả đời, cũng không có gì làkhông tốt.
“Được, được, mẹ không dài dòng nữa, hai con tuổi trẻ ngồi nói chuyện với nhau đo, mẹ gọi điện hỏi ba con lúc nào thì về.” Lương Tĩnh Thu nói trong thì tránh đi, để Mạc Mạc lại cho Hoa Tử.
Mạc Mạckhông có hứng thú với phản ứng của hắn, và cô cũng thể hiện rõ không cóhứng thú với hắn, tự ngồi trên sô pha xem tạp chí, hắn thích làm gì thìlàm, nhưng không ngờ Hoa Tử lại ngồi bên cạnh cô, lấy cuốn tạp chí trong tay cô, tự nhiên nhìn Mạc Mạc, Mạc Mạc hung dữ nhìn lại, lúc cô muốnrời đi thì Hoa Tử quay đầu nhìn cô thâm thúy “Vì sao lại căm thù tôi như thế, hình như người bị cắt cúc áo là tôi mà?”
Thực ra MạcMạc cũng không biết sao mình lại ghét hắn như thế, hình như bản thân đã hơi quá, nhưng anh ta là đối tượng mẹ cô giới thiệu, không cần lưu lạiấn tượng tốt, dọa hắn chạy thì càng hay: “Không ai quy định tôi không thể căm thù anh.”
“Cho lý do.”
“Vậy anh cũng cho tôi lý do vì sao tôi phải cho anh lý do?”
Anh ta cười thản nhiê, tiếp tục nhìn cô: “Bác gái nói cô là thực nữ, xem ra là răng nanh mỏ nhọn.”
Mạc Mạc hừ: “Tôi là thổ phỉ, không chung đường với thục nữ.”
“Hoa Tử tới rồi à?”
Mạc Mạc vừa nói xong thì nghe thấy giọng nói sang sảng của ba, chẳng khác nào chuông đồng cả.
“Ba!”
“Bác Tần!”
Hai người cùng nhau chào.
Tần Vạn Lý đi tới vỗ vai Hoa Tử: “Hoa Tử, Muốn đánh mấy ván với bác Tần trước hay không?”
“Được ạ!”
Tần Vạn Lýđi chơi cờ với Hoa Tử, còn Mạc Mạc thì nhăn mặt sau lưng Hoa Tử, nhưngkhông ngờ anh quay đầu lại khiến anh ta thấy hết động tác của cô, MạcMạc ảo não chỉ muốn tìm cái hầm mà chui vào, sao anh ta lại đột nhiênquay đầu lại chữ.
Lúc ăn cơmtối, Mạc Mạc ngồi bên cạnh Hoa Tử, đối diện là ba mẹ, lúc ăn được nửachừng thì Lương Tĩnh Thu không kiềm chế được hỏi: “Hoa Tử à, cháu cảm thấy con gái bác như thế nào?”
Hoa Tử khẽ mỉm cười, nói rất tự nhiên “Là người phụ nữ đặc biệt nhất mà cháu đã gặp qua.”
Mạc Mạc cúi đầu uống canh, không thèm nghĩ đây là khen ngợi hay là bới móc.
“Nếu hai bác đồng ý, cháu nghĩ chúng cháu có thể hẹn hòa hoặc có thể kết hôn.”
Khụ khuj1Mạc Mạc bị sặc nước canh, cô ho kịch liệt, anh ta đang nói gì, lúc cônhìn hắn thì đưa tay qua vỗ lên lưng cô, Mạc Mạc cảm kích tránh đi, chậm chạp nói: “Anh đừng nói giỡn được không, chúng ta mới gặp mặt lầnđầu, hơn nữa dù ba mẹ tôi có hy vọng bao nhiêu thì cũng phải hỏi qua ýkiến của tôi, có phải không ba mẹ?”
Lương TĩnhThu nghe Hoa Tử nói như thế thì rất vui mừng, nhưng Mạc Mạc nói cũngđúng, hôn nhân đại sự ba mẹ chỉ có thể giật dây bắc cầu, quyết định vẫnthuộc về Mạc Mạc “Hoa Tử à, Mạc Mạc nói cũng đúng, hai con mới gặp mặt có lần…”
Hoa Tử trấn định nói: “Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, hơn nữa cháu tin tưởng vào duyên mắt, từlần đầu tiên thấy cô ấy cháu cảm thấy được người đó là cô ấy.”
Không phảilà hãm hại cô để co phải cắt đi một cúc áo của anh ta chữ? Không đến mức đó đâu, lúc Mạc Mạc đang nghĩ thì ông Tần cười nói: “Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.”
Ai, Mạc Mạc cúi đầu thở dài ăn cơm!
Sau khi ăncơm xong thì không biết Tần Vạn Lý và Hoa Tử ở trong phòng sách nóichuyện gì, lúc Hoa Tử sắp đi, Lương Tĩnh Thu bảo Mạc Mạc tiễn khách, đơn giản là chỉ muốn tạo thời gian ở bên nhau cho hai người, tuy Mạc Mạckhông tình nguyện nhưng cũng phải đi tiễn anh ta.
Đi trên đường ở đại viện, Mạc Mạc không nói lời nào, nhưng Hoa Tử nói: “Sao thế, cảm thấy những lời tôi nói hôm nay chỉ là trò đùa sao?”
“Anh đừng mong rằng tôi tin anh yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Thật sự là chuyện mà quỷ mà.
Hoa Tử nhìn Mạc Mạc cười hỏi: “Nhìn ra được cô rất không thích người khác an bài số phận, đúng không?”
Mạc Mạc liếc nhìn anh ta, nhìn tới khi cô hơi thất thần, lại không dám nhìn hắn nữa, cô không thừa nhận cũng không phủ nhận lời hắn nói, cô chỉ im lặng, cúi đầu bước đi, nhưng Hoa Tử lại đứng trước chặn đường cô.
“Mạc Tiêu Hữu, theo tôi thấy thì trước kia chắc cô có chuyện gì đó, nhưng tôicũng có chuyện của tôi, chúng ta nhưu thế sẽ không dễ dàng để lại tiếptục trả giá cho tình cảm nữa, chỉ muốn để tâm mình giấu một nơi thậtkín.”
Mạc Mạc không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh ta, chuyện trước đây của anh ta như thế nào?
Hoa Tử nhìn Mạc Mạc: “Tôi nghĩ, chúng ta có thể thử hẹn hò.”
“Chỉ vì để cho người nhà vui sao?” cho nên mới hẹn hò?
“Có lẽ là để giúp nhau.” Hoa Tử nói xong thì cười, đôi mắt thâm thúy sáng ngời “Được rồi, về đi, tạm biệt”.
“Tạm biệt”. Mạc Mạc nói thì thào, nhưng không ý thức được mình cũng nói tạm biệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.