Trên thỏathuận ly hôn, chỗ ký tên với 3 chữ Mạc Tiêu Hữu, ba chữ là nỗi đau trong mắt và tim hắn, Giản Chiến Nam đuổi theo, bàn tay lạnh lẽo nắm nàng tay của Mạc Mạc, cản bước đi của cô, hắn đứng trước mặt cô, tay kia thì đưa cao bản thỏa thuận ly hôn, tay hơi run nhẹ, có lẽ hắn rất kích động vàtức giận, có lẽ cũng là vì đau khổ “Em làm cái gì đây, hả?” ‘Thỏa thuận ly hôn, anh không biết chữ à?” Mạc Mạc lạnh lùng nhìn Giản Chiến Nam, nhìn ánh mắt của hắn, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, tình yêu của hắn, sự cưng chiều của hắn, giâyphút hắn cầu hôn cô rất thâm tình và chân thành, nhưng nó dần mờ đitrong tâm trí cô, cô nghĩ rằng sẽ mãi tiếp diễn như thế, nhưng không ngờ lại xẩy ra biến cố dẫn đến ngày hôm nay. Tim GiảnChiến Nam đau như co rút từng cơn, thỏa thuận ly hôn trong tay cũng bịhắn vò thành cục, ném mạnh trên mặt đất, tay dùng lực nắm lấy tay MạcMạc, Mạc Mạc chạm vào lồng ngực lạnh như băng như mất đi độ ấm của hắn,Tim của hắn đập rất yếu, như hô hấp của hắn gần như sắp dừng, “Mạc Mạc!” hắn khó khăn mở miệng “Anh không ly hôn, phải làm sao thì em mới thathứ cho anh, một cái tát trên người em, khiến em thương tâm, cũng là nỗi đau trong lòng anh. Thậm chí anh…khiến cục cưng của chúng ta mất đi,anh cũng đau, anh tự trách, đau khổ, áy náy, anh luôn khiến tim em tổnthương, nhưng chúng ta thực sự phải đi đến bước đường ly hôn sao, MạcMạc, chúng tha thực sự đi đến bước phải ly hôn sao?” Nước mắt của Mạc Mạc không ngừng rơi xuống, rơi trên lồng ngực của hắn, đúng thế,thật sự đi đến con đường ly hôn sao, phần tình yêu này, cuộc hôn nhânnày đi đến ngày hôm nay không phải dễ dàng, cô nghĩ cần phải quý trọng,nhưng hắn có biết không, lúc hắn đánh cô cô đã phải đau khổ bao nhiêu,thất vọng bao nhiêu, Mạc Mạc nghĩ rồi nói: “Anh có biết, giây phúttôi biết mình có cục cưng, đã vui vẻ bao nhiêu không, rất muốn cùng anhchia sẻ niềm vui đó, tôi nghĩ đến dáng vẻ vui đến ngốc nghếch của anh,khuôn mặt tươi cười như một đứa trẻ, anh sẽ ôm tôi nói là xã anh yêu em, bà xã, chúng ta sắp làm ba mẹ rồi.’ Cánh tay Giản Chiến Nam xiết chặt ôm chặt cô hơn, cổ họng nghẹn đau, vì sao mọi chuyện lại biến thành như thế ‘Xin lỗi, xin lỗi. Bảo bối, tha thứ cho anh một lần, tha thứ cho anh một lần thôi.” Mạc Mạc không để ý tới tỉnh cầu của Giản Chiến Nam, mặt cô cọ trên áo của hắn, cô tiếp tục nói: ‘Nhưng đợi đến lúc anh về, anh lại làm mặt lạnh với tôi, kéo tôi ra khỏi lưnganh, anh nói tôi là kẻ lừa đảo, nhàm chán, ngây thơ, lúc ấy, tôi thật sự rất khó chịu, cũng rất tức giận, tôi không có cách nào để cười nói vớianh rằng, ông xã chúng ta có cục cưng rồi…haha, thật khéo, sau đó NhãNhi lại gọi điện đến nên anh liền rời đi, bỏ lại tôi, đến bên cạnh côta…” Giản ChiếnNam nghe những lời Mạc Mạc nói, chỉ cảm thấy tim mình như nhức nhối,nghĩ đến ngày hôm đó, vì Giang Xuyên hôn Mạc Mạc, hắn tức giận, lạnhlùng mà đẩy Mạc Mạc ra, đẩy khỏi niềm vui mừng khi có cục cưng của MạcMạc rời xa hắn, mắng cô nhàm chán, mắng cô ngây thơ, kẻ lừa đảo, lòngMạc Mạc đã bị tổn thương bao nhiêu, một câu Giản Chiến Nam cũng nóikhông nên lời, hắn sai quá nhiều, vì sao không yêu thương Mạc Mạc thậttốt, vì sao phải tổn thương Mạc Mạc một lần nữa, rồi lại lần nữa cầu xin sự tha thứ của cô. Mạc Mạc khóc, cười khổ một chút, rồi bên môi lại nở nụ cười trào phúng “Thậm chí tôi còn không biết vì sao anh tức giận, không biết vì sao anh lại bỏ đi tới bên cạnh Nhã Nhi.” “Cho đếnkhi thấy anh và cô ta ngủ chung, đột nhiên tôi phát hiện, căn bản tôikhông có cách nào để tin anh, không có cách nào để tin anh, thì ra tôivẫn không cách nào quên được sự tổn thương anh đã gây ra cho tôi, lúcanh vô tình vứt bỏ tôi, anh vì cô ta có thể lựa chọn khiến tôi bị tổnthương, dùng tiền để bù đắp cho tôi.’ “Tôi vẫnkhông cách nào tin được anh yêu tôi, tôi luôn nhớ dư tình của anh và Nhã Nhi vẫn chưa xong, tôi sẽ nhớ tình cũ không rủ cũng đến, tôi có thểnghĩ, không phải anh phát hiện người anh yêu là cô ta, dù là một giây ýloạn tình mê, tôi thừa nhận, đối với quan hệ của anh và Nhã Nhi tôi vẫnrất mẫn cảm, thậm chí lúc anh bên cạnh Tiểu Hoành cũng khiến tôi suynghĩ miên man.” Giản ChiếnNam vội đẩy Mạc Mạc ra, hai tay nắm lấy hai tay cô, đôi mắt nhìn thẳngvào mắt Mạc Mạc, mang theo khuôn mặt đẫm nước mắt, lòng đau đớn vô tận: “Mạc Mạc, đêm đó anh uống rượu, căn bản là anh không biết Nhã Nhi vào phònganh, anh xác định rằng đêm đó cái gì cũng không phát sinh, thật sự, emphải tin anh!” “Ngàyđó…. Anh tức giận là vì có người cho anh biết em và Giang Xuyên hônnhau, ngày đó anh đến bên Nhã Nhi là vì Tiểu Hoành phát bệnh phải nằmviện, anh không về nhà là vì buổi sáng hôm đó anh về thì nghe được emnói chuyện điện thoại, em nói em không yêu anh, em nói em ở cùng anh làvì muốn trả thù, muốn cho anh nếm mùi vị bị bỏ rơi.” “Em nóiđúng, chúng ta luôn có khúc mắc của nhau, anh vẫn luôn lo sợ, lo lắngrằng căn bản là em không tha thứ cho anh, ở cùng anh rồi em sẽ hối hận,anh thừa nhận, khi nghe những lời đó, anh đã bị tổn thương, lòng tựtrọng của anh bị tổn thương….em vứt chiếc nhẫn mà anh đeo cho em, nhưném đi tình yêu và trái tim của anh, em nói không muốn sinh con cho anh, anh tức giận, quỷ xui anh lại đánh em, sao anh có thể khốn nạn như thế, Mạc Mạc, tha thứ cho anh một lần, chúng ta đừng ly hôn, Mạc Mạc, thathứ cho anh một lần đi? Hử?” Ánh mắt của Mạc Mạc thất thần, còn mang theo sự nghi ngờ và khó hiểu nhìn Giản Chiến Nam “Tôi nói điện thoại? Tôi nói không yêu anh?” “Đúng.” “Tôi có nói sao? Sao tôi không nhớ?” Mạc Mạc hơi khó hiểu, cô nói sao cô lại không nhớ gì hết. Giản Chiến Nam thật cẩn thận ôm cô vào trong lòng, tiếp tục giải thích: “Em bị thôi miên, Mạc Mạc, sau đó anh mới biết, là mợ nhỏ nói cho anh biếtchuyện thôi miên thực sự tồn tại, bà xã, tất cả là hiểu lầm, em tha thứcho anh đi, anh thật sự biết sai rồi, chúng ta đừng ly hôn nhé!” “Thôi miên?” Mạc Mạc nhắc lại, đây là chuyện thần bí, Mạc Mạc hơi nghi ngờ rôi sauđó cũng hiểu được, xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, rất dễ để cô nghĩđến đây đều là bố trí của Nhã Nhi, không biết nụ hôn của Giang Xuyên cótình là khúc dạo đầu trong sự sắp đặt đó không, dùng những lời nói đócủa cô để châm ngòi cho cô và Giản Chiến Nam, nếu không phải mợ nhỏ làngười hiểu biết, như vậy những lời mà cô đã nói đó lại trở thành sựthật. “Là Nhã Nhi phải không?Tất cả là do cô ta làm phải không?” Mạc Mạc nghĩ đến thì tâm càng lạnh, cô đẩy Giản Chiến Nam ra, nở nụ cười đau khổ: “Anh xem, chúng ta đều không tin nhau, tôi không tin tình yêu của anh, cũngnhư anh không tin tôi yêu anh, bởi vì một lúc hiểu lầm, bàn tay của anhvung ra, vì một chút hiểu lầm mà chúng ta…. Tôi đã mất đi cục cưng.” Mạc Mạc nghĩ đến chuyện mất đi đứa con mà đau khóc không thành tiếng. “Vì tôibị thôi miên nói những lời đó, nên khiến anh tổn thương, tổn thương lòng tự trọng của anh, ngày đó khi tôi thấy anh và Nhã Nhi ngủ cùng nhau,căn bản anh còn không muốn giải thích với tôi đúng không? Hoặc là anh đã nghĩ ra cách để chơi với tôi, xem ai vứt bỏ ai, xem cuối cùng là ai bịtổn thương đúng không? Bây giờ tuy hiểu lầm có thể làm sáng tỏ, sau đóthì sao? Anh cho tôi một cái tát hay là muốn lấy mạng của tôi?” “Mạc Mạc!” lòng Giản Chiến Nam như chìm vào đáy cốc, Mạc Mạc đã hoàn toàn thấtvọng với hắn, Mạc Mạc nói rất đúng, cô hiểu hắn, đúng vậy, hắn đã từngnói sẽ chơi đến cùng với Mạc Mạc, nhưng mặc dù là chơi, nhưng hắn cũngkhông có cách nào để thắng, vì tâm hắn sớm đã thua, nhưng hắn lại khôngthể phản bác lại lời nói của Mạc Mạc. “Ký tênđi, Giản Chiến Nam, tôi không cách nào cùng có thể cùng chung sống vớingười đàn ông cho tôi một cái tát khiến tôi mất đi cục cưng, chúng takhông hợp, thật sự không hợp!” Mạc Mạc nói xong thì đẩy Giản ChiếnNam ra rồi rời đi khỏi vòng tay của hắn, thời gian qua hai người đãkhông tin nhau, không có niềm tin… ‘Anh sẽ không ký!” Giản Chiến Nam đau khổ nhìn Mạc Mạc nói, nói cho chính mình cũng là nói với Mạc Mạc “Anh sẽ không ly hôn, Mạc Mạc.” Mạc Mạckhông nói gì chỉ xoay người đi tới một căn phòng khác, cô ngồi ngẩnngười ở đó, vì yêu, cho nên mới đau, không thể tha thứ cho lỗi lầm củahắn. Vì yêu, cho nên không có cách nào để ở chung với hắn, tuy khônglogic nhưng cuối cùng cũng phải như thế. Tình yêu không có lòng tin, vết rách càng ngày càng nhiêu, phải làm sao để tiếp tục, phải làm sao để tiếp tục đây? Cuộc sốngcủa Mạc Mạc rất nhàm chán, Giản Chiến Nam không cho cô lên mạng, khôngcho xem tivi, không cho đọc sách, không cho đi ra ngoài sợ trúng gió, cô như một phạm nhân, chuyện mỗi ngày cần làm là ăn và ngủ. Mỗi ngàyGiản Chiến Nam sẽ hỏi dì Tố rằng Mạc Mạc có ăn cơm không, có nghỉ ngơitốt không, Giản Chiến Nam, ăn những thứ gì, những chuyện đó dì Tố luônbáo cáo một lần với Giản Chiến Nam, lúc Giản Chiến Nam ở nhà thì nóitrực tiếp, không ở nhà thì gọi điện thoại để trao đổi. Hắn rất muốn tự mình chăm sóc cho Mạc Mạc, nhưng tiếc rằng Mạc Mạc nhìn thấy hắn thì sẽ tức giận, hắn bê thức ăn tới thì Mạc Mạc sẽ không ăn, cho nên, vìsức khỏe của Mạc Mạc, chuyện ăn uống của cô đều cho dì Tố phụ trách, hắn ở phía sau đôn đốc dì Tố phải làm món gì, hơn nữa cần gì Tố nhìn MạcMạc ăn xong mới được. Mạc Mạckhông cho hắn vào phòng, hắn sẽ không vào, Mạc Mạc nói không muốn nhìnthấy hắn, hắn liền tận lực không xuất hiện trước mặt cô, chờ cô nguôigiận, hy vọng Mạc Mạc sẽ bỏ qua ý định ly hôn ở trong đầu, nhưng một nay Mạc Mạc và Michelle nói chuyện một chữ cũng không bỏ qua. Theo lời Mạc Mạc nói, mỗi lời đều như mả mai tim hắn, đau khổ, chẳng khác gì bị ngàn vạn con rắn cắn vào tim, Mạc Mạc nói không có cách nào để có thể ởchung với hắn, không có cách nào để tha thứ cho hắn, hắn cũng chưa cáchnào tha thứ cho chính mình trách sao được Mạc Mạc. nhưng hắn luôn ích kỷ hi vọng, Mạc Mạc có thể rộng lượng một chút để tha thứ cho hắn một lần. Đêm đó, dìTố nói cơm tối Mạc Mạc ăn rất nhiều, tựa như tâm tình đã tốt hơn chút,có lẽ đã qua cơn tức giận, có lẽ những lời giải thích đã có ít tác dụng, Mạc Mạc không tiếp tục tránh hắn như trước. Hắn đi ra từ phòng bêncạnh, đi tới trước cửa phòng Mạc Mạc, tay đẩy cửa ra, trong phòng ánhsáng rất mông lung, chỉ có thể mơ hồ thấy cơ thể của Mạc Mạc. Đã nửa tháng hắn không ôm Mạc Mạc để ngủ cùng, thời gian nửa tháng qua, hai ngườiđều không có nói chuyện, duy nhất một lần vẫn là chuyện thỏa thuận lyhôn, hắn giải thích có vẻ vô dụng, trái tim băng giá của Mạc Mạc cũngkhông hề có chút độ ấm nào. Mấy ngàynay, Mạc Mạc không làm nũng với hắn, không ngọt ngào gọi hắn là ông xã,cũng không ở trong lòng hắn, tham lam hơi ấm của hắn, những ngày ngọtngào lúc trước giờ đã biến mất, muốn bắt lấy, lại phát hiện hai taytrống trơn. Hắn đứng ởcửa bị thương, khó chịu, mất mát, lúc chuẩn bị rời đi thì lại nghe tiếng tóc nức nở của Mạc Mạc, cô đang khóc sao? Lòng Giản Chiến Nam lại đau,không do dự mà đi tới bên cạnh Mạc Mạc, mở đèn đầu giường, ánh đèn rấttối. Mạc Mạc đang khóc, nhưng cô vẫn đang ngủ, nhất định là cô gặp ác mộng, trên mặt côlà nước mắt, đôi lông mày thanh tú cũng nhăn lại, đầu đong đưa bất an,nói lung tung, cục cưng, cục cưng, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…. Tâm GiảnChiến Nam đau nhói, tay lau nước mắt trên mặt cô, chỉ muốn ôm Mạc Mạcyếu ớt vào trong lòng, nhưng đột nhiên Mạc Mạc tỉnh lại, hít thở dồndập, hai mắt mở to, lo sợ nhìn thẳng vào mắt hắn. “Mạc Mạc!” Giản Chiến Nam ngồi bên giường, tay ôm lấy cô “Mơ thấy ác mộng à?” Mắt Mạc Mạc đầy nước mắt hận thù nhìn Giản Chiến Nam khóc nức nở, tay đánh vào trước ngực hắn, đau khổ khóc rống đến tê tái: “Cục cưng… cục cưng là một bé gái, con gọi tôi là mẹ, con đau, rất tối… Giản Chiến Nam, anh trả cục cưng lại cho tôi, trả lại cho tôi……a…….!” Giản ChiếnNam để Mạc Mạc đánh tùy ý, không nói lời nào, chỉ ôm chặt Mạc Mạc ngườiđầy mồ hôi lạnh, lòng cũng đau theo tiếng khóc của Mạc Mạc. Sau khi MạcMạc sinh non, vẫn chia phòng ngủ với Giản Chiến Nam, cũng xin nghỉ bêntrường học, tạm thời Mạc Mạc không cách nào đi học được, chỉ có thể ởnhà, còn Giản Chiến Nam thì quyết tâm không ly hôn. Michelle đến thăm Mạc Mạc, lúc hai người nói chuyện, Michelle nói đến thuật thôimiên, cô nói với Mạc Mạc, người thôi miên với Mạc Mạc là một cao nhân,Giản Chiến Nam đã có tin về người này, hơn nữa đã tìm được rồi, ngườikia nhận sự ủy thác của Nhã Nhi. Thực ra Mạc Mạc cũng không quan tâm nữa, bởi vì tổn thương cũng đã tổn thương, một chuyện hiểu lầm phải trả giá rất lớn… Ngày đó côchỉ nhớ rõ chuyện sau khi tỉnh lại, còn những lời nói ngay cả chuyệnnhận điện thoại cô cũng không nhớ, cô rất hận Nhã Nhi, nếu không phảiNhã Nhi nhúng tay vào, thì cô và Giản Chiến Namcũng không ầm ĩ đến mứcđộ này, đồng thời cũng chán ghét người nhà họ Giản, hơn nữa những lờinói kia của mẹ Giản, thật sự khiến người ta bị nhục, thân phận con dâunhà họ Giản dường như rất vinh quang. Michelle ngồi đối diện Mạc Mạc, hỏi chần chừ: “Mạc Mạc, con suy nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn ly hôn à?” Mạc Mạc hơi do dự rồi trả lời: “Nghĩ rất rõ, thân phận con dâu nhà họ Giản này thật sự không hợp với con,hơn nữa, con không có cách nào để tha thứ… nhớ tới một lần thì tâm liềnđau một lần.” Michelle vuốt tóc Mạc Mạc “Đồ ngốc, không yêu cậu ta thì sao có thể đau như thế, con còn yêu cậu ta đúng không?” “Nếu khôngyêu thì cũng sẽ không đau như thế, chẳng qua… phần tình yêu này không có niềm tin, hơn nữa còn tràn đầy đau khổ, phản bội, lừa gạt, tổn thương,vết thương chí mạng của tình yêu dường như đều có, khong muốn lại tiếptục nữa…” Mạc Mạc nói nhưng tim cũng đau. “Con lyhôn, chẳng khác nào là trúng gian kế của Nhã Nhi sao? Để kế hoạch của cô ta thực hiện được, không biết cô ta sẽ đắc ý bao nhiêu.” “Đúng,con cũng nghĩ như thế, con và anh ta…. Thực sự có rất nhiều vấn đề, conkhông muốn chỉ vì một lúc, kết quả lại là tự trừng phạt bản thân mình…mợ nhỏ, con thừa nhận con cũng có điểm không tốt, làm không tốt, nhưnglúc anh ta đánh con, cho tới bây giờ con cũng không ngờ rằng, người đốitốt với con như thế, một người đàn ông con yêu như thế nhưng có một ngày lại giơ tay lên đánh con.” Mạc Mạc nói xong thì mắt cũng đỏ lên, nước mắt rơi xuống, “Con chịu một cái tát không nói, con còn không còn cực cưng nữa… thế mà anhta cũng ra tay đánh con, với anh ta con rất thất vọng, anh ta khiến conrất thất vọng và đau khổ.” “Được rồi, được rồi, đừng đau khổ nữa, mợ nhỏ giúp con đánh lại, nhất định sẽ có ngày khiến hắn răng rơi đầy đất được không?” Mạc Mạc ôm Michelle, khổ sở nói: “Mợ nhỏ, mợ nói nếu có một loại thuốc, có thể khiến người quên đi một người, quên đi đoạn tình cảm kia thì thật tốt biết bao.” “Con muốn quên cậu ta đi?” Michelle nhăn mày nhìn Mạc Mạc, thật sự Mạc Mạc đã bị tình yêu đảthương quá lớn, bị Giản Chiến Nam tổn thương quá sâu, thì mới có ý nghĩtiêu cực như thế, cô thật sự lo lắng khi Mạc Mạc cứ như vậy. “Ừm, để anh ta biến mất khỏi não cháu, coi như chưa từng xuất hiện.” Mạc Mạc thì thào nói tiếp: “Mợ nhỏ, mợ biết thuật thôi miên đúng không, có thể dùng thuật thôi miên để con quên đi anh ta, quên đi đau khổ, quên đi tình yêu.” Như vậy thì cô sẽ không còn phải đau khổ như bây giờ nữa. “Nha đầungốc, đúng suy nghĩ lung tung, thuật thôi miên không phải là vạn năng,con thật sự quên được cậu ta sao? Đùng nói ngốc như thế, trước hãy nghĩngơi cho tốt, cho dù con ly hôn với cậu ta cũng cần phải có sức để mà ly hôn, nghe mợ nhỏ, tạm thời con cứ yên tâm ở đây, bồi bổ cơ thể, đừng đi lung tung, nhất định phải nhớ rõ lời của mợ, đùng đi lung tung đó.” “Con có thể đi đâu, anh ta cũng không cho con đi đâu hết, hai người canh cửa, phiền muốn chết.” “Mạc Mạc, cậu ta là vì tốt cho con, mợ nhỏ và cậu nhỏ còn bận chút việc, khôngthể thường xuyên đến thăm con, con phải tự chăm sóc cho bản thân, nghelời cậu ta biết không, đừng cáu kỉnh, dù rất muốn ra ngoài cũng cần nóimột tiếng với cậu ta, nếu không mọi người sẽ lo lắng.” Mạc Mạc luôn cảm thấy có chút không hợp, nghịn không được nghi ngờ đánh giá Michelle: “Mợ nhỏ, có phải xẩy ra chuyện gì không, trông mợ rất lo lắng.” Michelle vội cười nói: “Hả, không có gì, sợ cơ thể con có vấn đề gì thôi, hơn nữa tâm tình con không tốt, cho nên chúng ta sẽ lo lắng, tóm lại con cần để mọi ngườiyên tâm, biết không?” “Yên tâmạ, con cũng không phải là trẻ con, có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân,có chừng mực, mợ và cậu nhỏ cũng yên tâm làm việc là tốt rồi, không cầnlo lắng cho con.” “Vậy là tốt rồi.” Michelle cười, trong mắt lại cố che giấu không muốn để Mạc Mạc biết chuyện. Ởbên ngoài Giản Chiến Nam nghe không bỏ xót một chữ, Mạc Mạc nói muốnquên hắn, không hắn không cho phép, không cần, không thể! Không muốntrong trí nhớ của Mạc Mạc không có hắn, không muốn! Nửa tháng sau. Cuối cùngMạc Mạc cũng chịu đựng qua một khoảng thời gian, cơ thể cũng tốt hơn,nhưng quan hệ với Giản Chiến Nam vẫn giằng co như cũ, tuy cùng sống dưới một mái nhà, nhưng so với người xa lạ lại còn hơn. Mạc Mạc cũng khôngnhắc lại vấn đề ly hôn, khiến cho Giản Chiến Nam an tâm không tí, nhưngGiản Chiến Nam lại sắp không chịu nổi khi Mạc Mạc cứ lạnh lùng như thế,chẳng lẽ cứ tiếp tục mãi như vậy sao? Cùng ăn qua điểm tâm, Giản Chiến Nam thấy Mạc Mạc ăn mặc chỉnh tề như muốn ra ngoài, hắn đi tới bên cô hỏi “Em muốn ra ngoài à?” Mạc Mạc thản nhiên trả lời: “Đi học.” Nhìn Mạc Mạc sắp đi ra ngoài, Giản Chiến Nam giữ chặt tay của Mạc Mạc “Anh có một chuyện muốn thương lượng với em.” Mạc Mạc giãy tay Giản Chiến Nam, nói lạnh lùng: “Chuyện của anh thì tự anh làm chủ đi, không có quan hệ gì với tôi, không cần thương lượng với tôi.” Giản Chiến Nam chau mày, nỗi đau khổ hiện lên trong mắt, liền ôm lấy eo Mạc Mạc , từ trên nhìn xuống cô “Em là bà xã của anh, sao lại không có liên quan gì với em.” “Chuyện gì thì nói mau, Tôi đang vội.” Mạc Mạc hơi không kiên nhẫn nói. Giản Chiến Nam đau nhói khi bị Mạc Mạc đối xử với thái độ như thế, nhưng vẫn mở miệng: “Em muốn đưa Tiểu Hoành đến đây ở, anh đã lấy lại quyền nuôi dưỡng Tiểu Hoành.” Tâm Mạc Mạc thoáng qua một chút không thoải mái, hắn muốn đưa con của người yêu cũ vào đây sống, được lắm, cô cười: “Con là của anh, nhà cũng là của anh, muốn làm gì thì tùy ý anh, tôi không ý kiến.” “Mạc Mạc!” Giản Chiến Nam gọi nhỏ: “Chúng ta có thể đừng như vậy được không? Hả, em là bà xã của anh, nhà nàycũng là nhà của em, đừng phủi sạch quan hệ của em với cái nhà này.” “Khôngmuốn như thế thì lý đơn ly hôn đo, nhất định phải thấy ý kiến của tôisao? Được rồi, không phải là để con trai của anh vào đây sống sao, tôikhông ý kiến. Anh có đưa mẹ của đứa bé hoặc người phụ nữ nào khác tớiđây sống tôi cũng không có ý kiến gì. Chuyện này được chưa, bỏ tôi ra,tôi bị muộn rồi.” Mặt GiảnChiến Nam trở nên xanh mét, lời của Mạc Mạc như một con giao đâm vào tim hắn, đau đến mức thở không nổi, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào ánh mắtcủa Mạc Mạc, trong mắt cô cái gì cũng không có, trống không! “Không để ý phải không?” hốc mắt của Giản Chiến Nam đỏ lên, bảo hắn đi tìm người phụ nữ khác, đây là lời nói của bà xã hắn, “Được, như vậy bây giờ chúng ta cùng đi đón Tiểu Hoành về.” Mạc Mạc lạnh lùng nhìn hắn: “Đó là con của anh, vì sao tôi phải đi đón, tôi còn phải đi học.” Mạc Mạc dùng sức bỏ tay hắn ra, muốn giãy giụa, nhưng hắn không buông tay, Giản Chiến Nam âm trầm nói: “Sao thế, không đo? Có phải rất để ý không, để ý tới việc anh đưa đứa bé vềnhà ở, Mạc Tiêu Hữu em để ý đến đứa bé này, càng để ý đến chuyện anh đưa người phụ nữ khác về, bởi vì em yêu anh, căn bản trong tim em chỉ cóanh, những lời em nói đều là nghĩ một đường nói một nẻo?” “Anh đúng thật là tự kỷ!” Mạc Mạc nhíu mày, “Nếu anh cảm thấy tôi để ý, vậy anh đừng đón về nữa, tội gì phải khó xử vìtôi, nói không chừng người trong nhà anh lại nói tôi là mẹ kế độc ác,ngược đãi trẻ con, thực ta anh đồng ý ký tên ly hôn là hay nhất, nhất cả vấn đề nan giải đều được giải quyết.” Giản Chiến Nam sắp tức đến hộc máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đưa em tới trường.” “Cảm ơn, không cần, có tài xế rồi.” Giản ChiếnNam miễn cưỡng buông Mạc Mạc ra, Mạc Mạc liền xoay người đi, mày GiảnChiến Nam nhăn lại, lấy di động từ trong túi quần, bấm một dãy số “Côchủ ra ngoài, các cậu đi theo, đừng để cho vợ tôi phát hiện, nhất địnhphải bảo vệ an toàn cho cô ấy.” “Anh Giản yên tâm, chúng em nhất định sẽ bảo vệ tốt cô ấy.” Giản Chiến Nam ừ một tiếng rồi tắt điện thoại, lại gọi điện thoại cho Lăng Việt Nhiên: “Có tin gì không?” “Tạm thời không có, cậu phải bảo vệ Mạc Mạc cho tốt, tôi sợ những người đó sẽ xuống tay với Mạc Mạc!” Sắc mặt Giản Chiến Nam trở nên nghiêm trọng, dằn dò: “Tôi biết rồi, có tin gì phải báo cho tôi biết.’ “Tôi biết rồi.” Hai người nói chuyện ngắn gọn xong thì tắt điện thoại. Chỉ tại buổi sáng Mạc Mạc có tiết, sau khi ra khỏi phòng học, thấy lái xe chờ cửa,một người rất đơn giản, buổi sáng khi ra ngoài, Mạc Mạc mới phát hiện,Giản Chiến Nam mời lái xe mới, gọi là Hàn Chấn Dạ. “Cô chủ, xe ở bên kia.”Hàn Chấn Dạ lễ phép chỉ xe ở bên kia, ở tại chỗ trống cách phòng học khôngxa, thái độ của anh ta không kiêu ngạo không xu nịnh, khí thế bất phàm,giơ tay hay nhấc chân đều mang theo phong thái của hiệp sĩ. “Bây giờ tôi vẫn chưa muốn về, anh không cần đón tôi,” Mạc Mạc nói xong thì bước đi, Hàn Chấn Dạ lại nói: “Đi đâu tôi đưa cô đi.” “Là Giản Chiến Nam bảo anh một bước cũng không rời khỏi tôi?” hai tay Mạc Mạc vòng trước ngực nhìn Hàn Chấn Dạ, nghĩ Giản Chiến Namlại dùng lại trò cũ, để người khác đi theo cô, sợ cô chạy mất? Hàn Chấn Dạ mỉm cười, nói giải thích: “Anh Giản dặn dò bảo tôi nhất định phải theo sát đưa cô về nhà, nếu khôngnhận được người, tôi sẽ bị sa thải, cô chủ, bây giờ tìm một công việcrất khóc, nhất định cô sẽ không khiến tôi khó xử, đúng không?” “Anh lại còn có thể nói, đi thôi, đưa tôi tới nhà bạn.” Mạc Mạc nói xong thì đi tới hướng đỗ xe, Hàn Chấn dạ cũng đi tới, nhưng hắn lại quan sát nhìn xung quanh một chút, rồi đi tới trước mở cửa xe choMạc Mạc. Sau khi lênxe, Hàn Chấn Dạ lái xe ra khỏi vườn trường, mới ra tới cửa thì thiếuchút nữa xe đụng phải một cậu bé, cậu bé kia đột nhiên lao tới, nếukhông phải Hàn Chấn Dạ lái xe giỏi thì hậu quả đúng là không dám nghĩtới. Hai ngườicùng xuống xe, vội vàng xem đứa bé kia có sao không, đợi đến lúc Mạc Mạc nhìn rõ mặt của đứa bé thì trong lòng cô lại hoảng một chút, đó là Tiểu Hoành, trên khuôn mặt tròn vo đáng yêu lại nở nụ cười vui vẻ, thấy MạcMạc nên dường như rất vui. Sao đứa bélại ở đây, nó từ đâu tới, tới đây làm gì? Chỉ một mình thôi sao, Mạc Mạc nhìn xung quanh một chút, chắc rằng chỉ có một mình đứa bé đến, nhìnthấy đứa bé, Mạc Mạc lại nghĩ tới Nhã Nhi nghĩ tới Giản Chiến Nam, nghĩtới đứa con mình vừa mất đi, nếu có thể, cô sẽ làm như không thấy đứa bé này, nhưng Tiểu Hoành đi tới, đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cô, mềmmềm, nho nhỏ, nắm trong lòng bàn tay có cảm giác rất kỳ lạ, cô muốnkhông thấy cũng không được. “Cháu đi một mình?” Mạc Mạc nói chuyện không tình nguyện. Tiểu Hoành gật đầu. “Cháu tới đây làm gì?” Tiểu Hoành không thể nói, chỉ nhìn Mạc Mạc, vươn một bàn tay nhỏ khác chỉ Mạc Mạc, Mạc Mạc nhíu mày, nghi ngờ nói: “Cháu tới tìm dì?” Tiểu Hoành gật đầu. Đột nhiên Hàn Chấn Dạ nói: “Đứa bé này rất giống với cô chủ.” “Hả, phải không?” Mạc Mạc không nhịn được đánh giá Tiểu Hoành, hình như cũng có điểmgiống cô, nghĩ lại, có điểm giống là đúng rồi, cô không phải là thế thân của Nhã Nhi sao, nên cô nói với vẻ cô đơn: “Có lẽ, bởi vì tôi với mẹ nó giống nhau.” “Trước tiên lên xe đi.” Nên làm gìbây giờ? Trước tiên Mạc Mạc đưa Tiểu Hoành lên xe. Ngồi trong xe, TiểuHoành ngồi bên cạnh Mạc Mạc, Mạc Mạc nhìn đứa bé này, hình như nó rấtthích cô, là lấy lòng mẹ kế sao? Nhưng lại không giống, cô thấy đượctình cảm chân thành trong mắt của đứa bé, lúc Tiểu Hoành nhìn thấy côthì tự nhiên lại tỏ rõ vui mừng trong mắt như thế, giống như cô là mẹcủa nó vậy. Nhã Nhi là mẹ kế, trời, Mạc Mạc thừa nhận mình đã suy nghĩlung tung rồi. Còn nữa, nó còn nhỏ như thế, sao có thể tìm được cô? ĐầuMạc Mạc như to ra. Đưa TiểuHoành về đến nhà, Mạc Mạc bảo dì tố gọi điện cho Giản Chiến Nam, nói cho hắn là đứa bé ở nhà, nếu không sẽ nghĩ là nó mất tích. Giữa trưa, MạcMạc và Tiểu Hoành cùng ăn trưa. Lúc ăn trưa, Tiểu Hoành ngồi bên cạnh Mạc Mạc, Mạc Mạc không được tự nhiên cho lắm,vì Tiểu Hoành cứ nhìn cô, cô chỉ có thể nói: “Đừng nhìn dì nữa, nhanh ăn cơm đi, nhìn dì là ăn không no đâu.” Ánh mắt Tiểu Hoành hơi ảm đạm, đột nhiên nhảy xuống ghế rồi chạy đi, Mạc Mạc cũngkhông biết sao lại thế, mình nói gì sai sao? Cầu cứu nhìn về phía dì Tố, dì Tố nói “Tôi đi xem sao.” Mạc Mạc ngồi ở đó, hơi mất tinh thần, chỉ cảm thấy cuộc sống bây giờ không xong, côphải nhanh chóng dứt điểm, đang nghĩ ngợi thì Tiểu Hoành chạy tới, trong tay một một cây bút và quyển vở, đứng bên cạnh cô, mở ra, dùng bút viết lên mấy chữ non nớt: Dì là mẹ! Vẻ mặt MạcMạc căng thẳng, không! Cô không phải là mẹ của nó, mẹ nó là Nhã Nhi. Côcăn bản có thể làm mẹ nó, mấy năm trước có thể, nhưng bây giờ thì không, bây giờ cô lại mất đi cục cưng, đột nhiên cô đứng lên, sắc mặt hơi kém: “Dì… dì không phải mẹ của cháu, không phải…. cháu có thể gọi dì là dì, nhưng dì không phải là mẹ của cháu…” cô sẽ không làm mẹ đứa con của Nhã Nhi, sẽ không! Đôi mắt tocủa Tiểu Hoành chảy đầy nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống, dáng vẻ rất thương tâm và tủi thân, hơi tức giận xé vở ra, nó không biết nhiềuchữ, mấy ngày nay nó mới học xong bài này, nếu nó có thể nói thì tốtrồi, vì sao nó không thể nói, nước mắt của Tiểu hoành chảy ngày càngnhiều. Mạc Mạc thấy Tiểu Hoành như thế thì trong lòng hốt hoảng, bất an: “Dì Tố, dì chăm sóc cho Tiểu Hoành, tôi không thoải mái, muốn đi nghỉ.” Mạc Mạc sợ phải nhìn thấy biểu tình bi thương của Tiểu Hoành, nên dặn dò rồi vội rời đi. Giản ChiếnNam về nhà, thấy Tiểu Hoành ngồi giữa bàn ăn, dáng vẻ rầu rĩ, cô giáo ởtrường gọi điện thoại tới nói không thấy Tiểu Hoành, hắn hoảng sợ, vừalúc nhận được điện thoại từ nhà gọi tới, mới biết được tiểu tử này thếmà lại một mình chạy đi tìm Mạc Mạc. Hắn không thể lý giải được TiểuHoành làm như vậy là vì sao, vì sao lại đi tìm Mạc Mạc, vì sao lại thích Mạc Mạc như thế, còn thích Mạc Mạc hơn là thích người ba như hắn, hắnnghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra. “Tiểu Hoành!” Giản Chiến Nam đi qua, bàn tay to đặt trên đầu Tiểu Hoành, Tiểu Hoànhngẩng đầu lên nhìn Giản Chiến Nam rồi lại cúi đầu, dáng vẻ như người đãlàm sai. Giản Chiến Nam lấy thân phận làm ba nói chuyện với Tiểu Hoành: “Tiểu Hoành, sau này không cho phép con chạy lung tung như thế, người lớn sẽ lo lắng, con làm thế là không đúng, biết không?” Tiểu Hoành gật đầu. “Có chuyện gì không vui à?” Tiểu Hoành lắc đầu. “Ăn no rồi đi ngủ, con sẽ ở phòng trước kia con ở.” Tiểu Hoànhgật đầu cầm đũa ăn cơm. Giản Chiến Nam thì đi tìm Mạc Mạc, nhưng Mạc Mạc lại khóa trái cửa, hắn gõ cửa cũng không có ai phản ứng, hắn biết, tâmtình Mạc Mạc không tốt, chỉ đành buồn bã rời đi, Tiểu Hoành, Mạc Mạckhông thể thích nó. Vào một buổi chiều Mạc Mạc rất khó chịu, đau đến nói không nên lời. Buổi tối sau khi ăn cơm xong, cô nằm đó thế nào cũng không ngủ được, ngay lúc cô đangtrằn trọc thì cửa phòng ngủ bị ai đó gõ lên, cô không biết làm sao nênnguồi dậy. “Cô à.” Là giọng của dì Tố “Chuyện gì?” cô hỏi. Dì Tố đẩy cửa đi vào, vẻ mặt lo lắng, nói: “Cô à, cô mau đi xem cậu một chút đi, cậu ấy ngồi ở quán bar uống rượu, sau khi ăn cơm uống cho tới giờ, đã say rồi, bây giờ đang nôn…” “Anh ta bị loét dạ dày, không muốn sống nữa sao?” Mạc Mạc nhịn không được nói, cũng vội xoay người xuống giường, nhưng lại dừng bước, nói với dì Tố: “Gọi bác sĩ gia đình tới, thuận tiện bảo nhà bếp làm hầm gạo khê cho anh ta.” “ Đã hầmrồi, nhưng cậu không chịu ăn, cô à, cô vẫn nên xem thử xem, ai cũngkhuyên không được cậu ấy, nếu uống nữa sẽ có chuyện đó.” Mạc Mạc dodự một chút những vẫn ra khỏi phòng, dì Tố vội cầm áo khoác thêm cho Mạc Mạc, Mạc Mạc thì vội vàng đi về quán bar, đến nơi quả nhiên thấy GiảnChiến Nam khó chịu đang nằm trên sô pha, tay tùy tiện kéo áo, mày nhănlại, vẻ mặt đau khổ, cô đang muốn đi qua thì đột nhiên Giản Chiến Namđứng dậy, nghiêng ngả đi về phía toilet, cô lại bắt đầu đau lòng, MạcMạc biết nhất định là hắn muốn ói. Cô khôngbiết phải làm sao, rất tức giận, hắn lớn như thế rồi sao lại không biếtquý trọng chính bản thân mình, biết rõ dạ dày không tốt mà còn uống rượu nữa, không muốn sống nữa sao, càng nghĩ càng giận, nhưng nghe tiếng khó chịu của hắn, cô lại bắt đầu đau lòng, sao cô lại mắc nợ như thế chứ. Mặc kệ hắn,để cho hắn nôn, nôn tới chết luôn đi, nhưng trong lòng lại dằn vặt, chân không tự chủ mà đi vào toilet, vỗ lưng giúp hắn, lấy nước, súc miệng,như một người hầu hầu hạ đại gia. Hắn ói ravài thứ, khó chịu, Mạc Mạc cũng đau lòng, đợi tới lúc hắn nằm lên sôpha, dì Tố bưng canh tới, Mạc Mạc ngồi bên cạnh hắn, cởi cúc áo sơ micho hắn, không còn gì trói buộng, tay hắn mới không kéo lung tung nữa,tay Mạc Mạc vỗ vỗ lên mặt hắn “Giản Chiến Nam, anh tỉnh đi, về phòng ngủ, trong quán bar làm sao ngủ.” Giản ChiếnNam mở mắt nhìn Mạc Mạc một cái rồi lại nhắm mắt, đang men say, hoặc làkhói chịu nên không có sức nói chuyện, dì Tố đem nước cháo gạo khê tớicho Mạc Mạc , tay Mạc Mạc đỡ đầu Giản Chiến Nam, để hắn tựa vào trongngực cô “Ăn ít nước cháo, sẽ không khó chịu nữa.” Nhưng Giản Chiến Nam lại nói: “Không ăn, …bà xã không cần tôi…. Tôi muốn bà xã đút tôi ăn.” Lúc say rượu không biết bà xã là ai, Mạc Mạc vừa tức vừa buồn cười, sao lại gả chomột tổ tong như thế chứ, chỉ muốn mặc kệ hắn nhưng cuối cùng cũng dỗ hắn: “Anh không uống, thì bà xã anh sẽ không cần anh nữa.” Lúc này Giản Chiến Nam mới mở miệng, lầm bầm ăn canh, nhưng sau đó lại không kiềmđược ói ra, Mạc Mạc lại dỗ hắn ăn hết bát canh, gây sức ép một lúc lâu,cuối cùng Giản Chiến Nam cũng không ói ra nữa, nhưng lại muốn đi toilet, chắc là hắn đi tiểu, nhưng đi cũng không xong, Mạc Mạc đành giúp hắn,hắn liền cởi quần, Mạc Mạc thì rõ ràng thấy được anh em nhỏ của hắn đitiểu, rồi mặt lại đỏ lên. Hắn đi tiểuxong, kéo lại quần, cả thân người nặng đều dựa trên người Mạc Mạc, MạcMạc cố sức dìu hắn về sô pha, muốn để hắn nằm xuống, nhưng hắn lại vùngdậy, không chịu nằm, cô ngã lên sô pha rồi bị hắn đè lên dính sát người. “Này! Anh đứng dậy đi!” Mạc Mạc nhíu mày giục hắn. Hắn ôm cô, mặt chôn trong cổ cô, giọng nói rầu rĩ mang theo men say: “Đây là nhà của Mạc Mạc và Giản Chiến Nam, NH là ông xã của Mạc Mạc, cả đờiđều là… Mạc Mạc đừng tức giận, ông xã biết sai rồi, Mạc Mạc tha thứ choông xã đi được không…. Được không…. Mấy ngày nay, anh rất nhớ Mạc Mạc,em cũng không nói chuyện với anh, cũng không nhìn anh, không cho anh ôm, cũng không gọi anh là ông xã, anh rất khó chịu đó bà xã…. Anh chưa baogiờ đánh phụ nữ… nhưng không ngờ có một ngày lại đánh phụ nữ, mà lại làbà xã của anh, là người phụ nữ anh yêu nhất…. Mạc Mạc nhất định cục cưng rất hận anh, nó sẽ không tha thứ cho anh, là anh đã cướp mất sinh mệnhcủa nó, Mạc Mạc, có phải cục cưng rất hận anh không…” Nước mắtchảy ra từ khóe mắt của Mạc Mạc không một tiếng động, chắc chắn GiảnChiến Nam còn chờ mong đứa bé hơn cô, nhưng chính tay hắn đã hủy đi sựchờ mong đó, tự tay làm mất đi cục cưng, cho rằng hai người bên nhau sẽgiúp nhau chữa lành vết thương, nhưng giờ đây, dựa vào càng gần thì nỗiđau càng đậm. “Bà xã…” Giản Chiến Nam từ từ nhắm hai mắt, môi mù quáng hôn lên cổ lên mặt cô “Còn đau không,…ở đây…còn đau không?” tay Giản Chiến Nam nắm lấy tay Mạc Mạc, đánh vào trên mặt mình “Bà xã, em đánh anh đi, đánh anh đi..” Mạc Mạckhông hề bắt bẻ, một bạt tai rất mạnh đánh vào trên mặt Giản Chiến Nam,Mạc Mạc hoảng sợ, tay cũng phát run, lòng bàn tay nóng rát, men say củaGiản Chiến Nam cũng bớt đi vài phần, đôi mắt mê ly cũng tỉnh đi khôngít, nước mắt của Mạc Mạc lại thi nhau rơi xuống, nói nhỏ: “Anh điên rồi à, anh là người điên.” “Mạc Mạc, anh không đau, một chút cũng không đau.” Giản Chiến Nam kéo tay Mạc Mạc lại để trong lòng bàn tay, từng chút hôn nước mắt trên mặt cô. Mạc Mạc ngăn cản nụ hôn của hắn, nhưng hắn khôngcho cô phản kháng, lưỡi xâm nhập vào trong miệng của cô, hưởng thụ hương vị của cô, bàn tay như lửa nóng cũng vội vàng thăm dò lên cơ thể cô,vén váy ngủ của cô lên, kéo quần của cô xuống. Mạc Mạc cođầu gối thúc cho hắn một cái, hai tay hung hăng đẩy hắn ra, Giản ChiếnNam say chếch choáng rơi trên mặt đất, đầu đập vào sàn nhà, vang lên một tiếng rất lớn, Mạc Mạc hết hồn, “Giản Chiến Nam, anh sao thế?” Cô kéo lạiquần áo, nước mắt ở khóe mắt còn chưa khô, quỳ gối bên cạnh hắn, vộinhìn đầu hắn, nhưng sao hắn không phản ứng, Mạc Mạc hoảng loạn đẩy đẩyhắn “ Giản Chiến Nam anh sao thế, đừng dọa tôi, đừng giả bộ nữa, tôibiết anh không sao cả, đứng dậy đi, đừng mượn rượu mà giả điên.” Mạc Mạc cảmthấy Giản Chiến Nam đang sử dụng khổ nhục kế, cô nhéo nhéo mũi hắn, hắnkhông phản ứng, cô lại chọc nách hắn, hắn vẫn không phản ứng như cũ, mặt Mạc Mạc lập tức trắng bệch, bối rồi lầm bầm “Tôi đi gọi bác sĩ, tôi đi gọi người tới…” Lúc Mạc Mạc đứng dậy, thì eo bị ôm chặt, bị người ôm: “Bà xã,…anh đau.” Mạc Mạc lau nước mắt trên mặt, vội quay đầu nhìn hắn “Đau như thế nào?” Giản Chiến Nam từ từ ngồi dậy, tay đỡ ót, Mạc Mạc nhìn theo tay hắn thì thấy chất lỏng màu đỏ chảy ra “ Uống rượu giả điên, đáng đời.” bị thế thôi không chết người được, Mạc Mạc hung hăng đẩy hắn ra, côđứng dậy bước đi, nhìn quần lót còn ở trên sô pha, không biết co nên mặc lại hay không, mắt cô đỏ ửng, kéo chặt váy ngủ chạy ra ngoài. Giản Chiến Nam lắc lắc đứng dậy, ót đau, bước mấy bước thì xiêu vẹo ngã phía sau Mạc Mạc, tay duỗi ra ôm lấy eo cô “Bà xã, em tha thứ cho anh một lần đi, anh rất hối hận, anh biết sai rồi mà, em tha thứ cho anh đi…” Mạc Mạc đau khổ gào lên “ Giản Chiến Nam, anh là đồ thối nát, anh muốn tôi tha thứ cho anh mấylần, anh nói đi, muốn tôi tha thứ bao nhiêu đây, một lần rồi một lần,tha thứ cho anh một lần như tôi lột đi một lớp da. Không phải mỗi lầnanh phạm sai lầm thì tôi đều tha thứ cho anh sao, tôi không độ lượng như thế, tôi là người, không phải là thánh, dù anh làm gì sau thì tôi đềucó thể tha thứ, anh luôn yêu cầu tôi tha thứ, như thế không quá đángsao, tim tôi cũng là thịt, sẽ đau, sẽ đau anh có biết không!” “Mạc Mạc!” “Đừng gọi tôi là Mạc Mạc, cũng đừng gọi tôi là bảo bối, lại càng đừng gọi tôi làbà xã, tôi là một bụi cỏ, tôi thích sống ở trên đất hoang, là một cuộcsống đơn giản, tôi xin anh, để cho tôi sống cuộc sống đơn giản, nhà giàu này, nơi xa hoa này không hợp với tôi, tôi sắp chết rồi, tôi sắp thởkhông được rồi, anh có biết không.” Mạc Mạc đẩyGiản Chiến Nam ra, cũng không lại trốn chạy, Giản Chiến Nam chỉ cảm thấy đau đớn từng đợt, cơ thể cao to suy sụp ngã trên sô pha, khó chịu, cảngười đều rất khó chịu, Mạc Mạc nói hắn quá đáng, hắn không phải là thật quá đáng…. Một đêm MạcMạc không ngủ, buổi sáng ăn chút ít rồi lại đi ngủ, lúc Giản Chiến Namcũng đã rất khuya, chuyện đêm qua hắn vẫn còn nhớ rõ, hắn say, nhưngkhông say đến mức bất tỉnh. Hắn say chuếch choáng, hơn nữa, mấy ngày nay không ăn uống tử tế mới có thể uống rượu đến mức khiến dạ dày khó chịu. Hắn đi vàophòng Mạc Mạc, nhớ tới lời cô, cô sắp không thở được nữa, sắp chết,cuộc sống hiện tại đều không hợp với cô, tim hắn lại đau. Hắn hôn lênkhuôn mặt nhỏ của cô, sau đó lặng lẽ rời đi. Tiểu Hoànhđã được lái xe đưa tới trường học đặc biệt, đó là những đứa trẻ đặcbiệt, không thể nói, không thể nghe, không thể nhìn, Tiểu Hoành là mộttrong số đó. Giản Chiến Nam tắm sạch, cả người phấn chấn hơn, hắn lái xe tới công ty, bận đến ức sứt đầu bể trán, lúc này trợ lý đi vào “Tổng giám đốc, Giang Nhã đến.” Giản Chiến Nam đã từng dặn dò, nếu có ai gọi là Giang Nhã đến tìm hắn, nhớ phải thông báo cho nên đã nhớ rõ trong lòng. Ánh mắt Giản Chiến Nam chớp lên ánh sáng khác thường “Để cô ta vào.” “Vâng.” Trợ lý đi ra ngoài, còn Giản Chiến Nam thì thản nhiên ngồi dựa lưng vào ghế, chờ Giang Nhã đến, sau vài phút, có tiếng gõ cửa. “Vào đi.” Hắn nói thản nhiên. Cửa bị đẩy ra, Giang Nhã mặc đồ bộ, xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt hơi tiều tụy, nhìn qua rất đối lập, bọ dạng rất đau khổ. Giản Chiến Nam thờ ơ nói ‘Tìm tôi có việc gì?” “Có chút việc.” Giang Nhã nói ngập ngừng. “Ngồi đi.”đôi mắt đen của Giản Chiến Nam lướt nhìn Giang Nhã, “Tôi còn bận nhiều việc, có việc thì nói đi.” Nước mắt Giang Nhã rơi xuống, “Chiến Nam,…em….. em mang thai rồi… em không biết nên làm sao bây giờ..” Hắn nhướng mày, vẻ mặt vô tội, nói lạnh lùng: “Mang Thai? Có quan hệ gì với tôi?” Nước mắt Giang Nhã thi nhau chảy xuống, “Sao lại không có quan hệ gì với anh…Chiến Nam, đứa bé là của anh mà, đêm hôm đó, chúng ta ở khách sạn… có rồi… em không biết…” “Đứa bé không phải là của tôi.” Giản Chiến Nam nói lạnh lùng như băng không hề có chút độ ấm nào. “ChiếnNam, em biết anh sợ vợ của anh không vui. Em sẽ không tìm cô ấy, cũng sẽ không nói cho cô ấy biết, em không cần danh phận… chỉ cần…” “Nói trọng điểm.” hắn không có thời gian để dài dòng với cô. Giang Nhã thử nói: “Em… em muốn sinh con của chúng ta…” Giản Chiến Nam cười nhẹ nhàng: “Vậy thì sinh.!” Edit: đáng ra là post từ hôm qua, nhưng loay hoay mãi mà ko vào được wp, nên hôm nay mới post. mong mọi người sẽ giải tỏa được 1 chút bức xúc nào đó vì đây là giai đoạn ngược nam 9, cho nữ 9 ít công bằng:)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]