Mạc Mạc đếncùng Tô Thiệu Cẩn, quả thực khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn, mọingười trong phòng ngừng chơi lại, Mạc Mạc chào hỏi tự nhiên với GiảnChiến Nam, cơ thể cao lớn của Giản Chiến Nam lại đứng chắn ở cửa nhưkhông muốn cho Mạc Mạc đi vào. “Giản Chiến Nam, anh cản như thế, không phải là không hoan nghênh sao?” giọng nói của Mạc Mạc rất nhẹ nhàng, như gặp một người bạn bình thường, chào hỏi trêu đùa tự nhiên. Tâm tìnhthất thường của Giản Chiến Nam cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn,thần sắc nhanh chóng trở lại vẻ thong dong, chỉ là ánh mắt trầm hơn rấtnhiều, hắn tránh ra, khóe môi hơi nhếch nói thâm thầm: “Làm sao có thể, mời vào.” Mạc Mạc vàTô Thiệu Cẩn cùng đi vào trong phòng. Lúc đầu Giản Chiến Nam muốn rangoài cho nên hắn tiếp tục bước đi, bước chân nặng nề, đi đến nơi antoàn, trong ngực đau đớn từng cơn, hắn vội vàng châm một điếu thuốc,dùng sức hít vào, nhưng lại sặc đến ho khan. Trong đầu đều là hình ảnhMạc Mạc và Tô Thiệu Cẩn nắm tay nhau, hình ảnh mãi không tiêu tan. Dángvẻ của bọn họ như một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết. Giản ChiếnNam cảm thấy hô hấp của mình không thoải mái, không kìm được lại nghĩtới lúc nào thì Mạc Mạc và Tô Thiệu Cẩn ở bên nhau? Tay hút thuốc hơirun lên, cảm thấy từng đợt hơi lạnh tràn đến, gặm nhấm hắn một cáchtrắng trợn. Mạc Mạc vàTô Thiệu Cẩn cùng xuất hiện trước mặt hắn như thế, mặc dù không phải cômuốn tới nhưng không nghi ngờ gì khi ý muốn nói cho hắn biết bọn họ đãkhông thể nữa. chỉ có thể là bạn bè bình thường, nghĩ tới việc sau nàyMạc Mạc thuộc về người đàn ông khác khiến trái tim hắn đau đớn như bịđâm tới. Đôi khi buông tay là sự đau đớn như lăng trì chính bản thân mình. Đau khổ. Con ngươiđen trong bóng đêm của Giản Chiến Nam như đông lạnh lại, ném tàn thuốckhỏi tay, chân dùng sức dẫm lên, đi tới trong phòng. Khi hắn vào trongthì thấy Mạc Mạc, Tô Thiệu Cẩn và vợ chồng Cầm Tử đã đi rồi. Mọi người bên trong cũng không chơi tiếp mà chờ Giản Chiến Nam quay lại, Lương Ba thấy Giản Chiến Nam thì đứng dậy nói: “Anh Giản, Cầm Tử không được thoải mái nên Khâu Chí đã đưa bà xã đi trước rồi. Tiếp theo anh Giản có gì phân phó không?” Đôi mày của Giản Chiến Nam nhíu lại, ngồi trên ghế sofa màu đen, lấy một chén rượu uống cạn “Tiếp tục chơi đi.” Mọi ngườinghe Giản Chiến Nam nói xong thì liếc mắt nhìn nhau, ai cũng thấy đượctâm tình của Giản Chiến Nam không tốt, Giản Chiến Nam thấy mọi ngườikhông có động tĩnh gì thì lạnh lùng nói: “Đang chơi như thế nào thì cứ tiếp tục chơi như thế, nhìn tôi làm gì?” Sau tiếngquát của Giản Chiến Nam mọi người đành tiếp tục chơi tiếp, còn cơ thểcủa Giản Chiến Nam thì ngả ra tựa vào sofa. Một chén rồi một chén, mẹnó, nếu say thì sẽ không phiền lòng nữa, nhưng rượu này tại sao lại nhưthuốc độc, uống xong thì lại cảm thấy đau tim, đau càng thêm đau. Đám ngườicủa Mạc Mạc và Cầm Tử rời đi nhưng chưa về nhà, mà tìm một quán cà phêđể nói chuyện, đối với sự phát triển như thế của Mạc Mạc và Tô Thiệu Cẩn khiến Cầm Tử giật mình, không thể kìm được mà muốn bức cung. “Hai người thành thật khai báo đi, sao lại đến cùng nhau hả? Bắt đầu từ lúcnào, sao lại giữ bí mật như thế, một chút cũng không tiếc lộ.” Vẻ mặt của Cầm Tử đầy oán trách, một người là chị em tốt, một người là anh trai, đã thân mật như thế mà cô lại không biết gì. Cô biết TôThiệu Cẩn vẫn luôn thích Mạc Mạc, cô cũng đã từng hy vọng Tô Thiệu Cẩnvà Mạc Mạc sẽ ở bên nhau. Nhưng cô biết trái tim của Mạc Mạc vốn dĩ sẽkhông cho ai tiến vào, hoặc vẫn luôn có một người trong đó, chỉ là MạcMạc đã đóng băng trong lòng với người kia, coi như không tồn tại. Mạc Mạc đãsợ yêu, cho nên cô sẽ không tiếp tục yêu nữa, ở bên Tô Thiệu Cẩn khôngcó sự trả giá của tình cảm thì sẽ không bị tổn thương, đây là nguyênnhân mà Mạc Mạc chọn khi ở bên Tô Thiệu Cẩn. Tô Thiệu Cẩn yêu đơn phương khiến cô hơi lo lắng. Nhưng việc này chắc chắn Tô Thiệu Cẩn cũng biết,nhưng vẫn lựa chọn ở bên Mạc Mạc, anh đã thực sự yêu đến tình trạng nhưvậy rồi sao? Thực ra côcho rằng, Tô Thiệu Cẩn và cô em gái Hoa ở cùng đơn vị kia có gì đó, dùsao, cô cũng từng nghe được từ miệng Tô Thiệu Cẩn về chuyện mơ hồ cùngcô em gái Hoa kia, là một cô cảnh sát khôn khéo có thể làm việc lớn. Lúc cô vàTô Thiệu Cẩn nói chuyện điện thoại thì anh sẽ vô tình nhắc tới cô đàn em đó. Nhưng không nghĩ tới kết quả lại là Mạc Mạc và Tô Thiệu Cẩn ở bênnhau, trong chuyện tình cảm của Mạc Mạc và Tô Thiệu Cẩn cô cũng chỉ nhưmột người đứng xem, thật sự không thể nói cũng không thể quản gì hơn,chỉ hi vọng nếu hai người thực sự ở bên nhau thì sẽ có một kết quả thậttốt. Mạc Mạc cười nhưng không trả lời, Tô Thiệu Cẩn lại nói: “Mức độ vấn đề em hỏi, vậy anh nói, em với Khâu Chí sao lại ở bên nhau?” “Em? Là anh ấy theo đuổi em, không ngờ lại lừa được em, bị mất tuổi thanh xuân, cho đến bây giờ trở thành bà chủ nhà đó.” Giọng điệu của Cầm Tử rất đáng thương, cô đang sắp được lên chức, giờthì tốt rồi, Khâu Trí thẳng tay khiến cô phải bỏ công việc ở nhà yêu tâm sinh con, dáng vẻ tủi thân, như bị Khâu Chí lừa bán đi vậy. Khâu Chíngồi bên cạnh, tuy ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Cầm Tử, cô gái này luôn ỷ vào cái bụng của mình nên cho rằng hắn không dám trừng phạtcô chắc. “Anh và Mạc Mạc đến với nhau cũng giống như em thôi, đương nhiên là anh theo đuổi Mạc Mạc.” Tô Thiệu cẩn đắc ý vừa nói vừa ôm vai Mạc Mạc ‘Cuối cùng anh cũng theo đuổi được, thật không dễ dàng.” Một ngườivốn là vợ của anh mình, một người là ông chủ của mình, nói thật, vốnKhâu Chí nghiêng về Giản Chiến Nam, Tô Thiểu Cẩn chỉ như Trình Giảo Kimnhảy ra giữa đường, hơn nữa, anh cảm thấy, Tình yêu của Tô Thiệu Cẩn với Mạc Mạc thua xa không sâu sắc như Giản Chiến Nam. Mặc dù Giản Chiến Nam chưa từng nói yêu, nhưng anh có thể cảm thấy Giản Chiến Nam rất để tâmđến cô gái này, dáng vẻ không để ý tới, nếu như không có yêu thì cần gìyêu cầu quá đáng như thế. Giờ đây anh chỉ có thể im lặng ngồi nghe thôi. Vẻ mặt của Cầm Tử như không chịu nhận giải thích bừa: “Khi nào thì anh theo đuổi Mạc Mạc?” Vẻ mặt của Tô Thiệu cẩn không nói gì, chỉ mỉm cười: “Em gái, thần kinh của em chậm chạp như thế, mình được theo đuổi cũng không biết thì anh theo đuổi Mạc Mạc làm sao em biết được.” “Anh đừng đùa cầm Tử nữa.” Mạc Mạc cắt ngang lời nói của Tô Thiệu cẩn, “Yên tâm đi Cầm Tử, bọn mình ở bên nhau đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ rồi,không phải đùa giỡn, cho nên bà bầu cậu sẽ không phải lo lắng đâu, biếtkhông?” Cầm Tử không nói gì, nhưng Khâu Chí lại nhếch miệng cười, ánh mắt nuông chiều nhìnvẻ mặt thất bại của cầm Tử, tay vuốt đầu Cầm Tử, “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, nên về đi ngủ thôi.” Dù Cầm Tửkhông muốn về sớm như thế nhưng vẫn bất đắc dĩ, bây giờ Khâu chí vừa làchồng vừa là ba của cô, cái gì cũng quản, cho nên chỉ có thể nói tạmbiệt với Mạc Mạc và Tô Thiệu Cẩn rồi về nhà với Khâu Chí. Mạc Mạc vàTô Thiệu Cẩn đứng ở cửa quán cà phê nhìn Cầm Tử rời đi, cọ cọ vào ngườiMạc Mạc, tay thì cầm tay của Mạc Mạc rồi còn ho khan một tiếng không tựnhiên cho lắm: “Có phải rất hâm mộ không.” “Hâm mộ, có một chút.’ Đương nhiên Mạc Mạc cũng chú ý tới động tác của Tô Thiệu Cẩn, đây làlần thứ hai cầm tay nhau trong hôm nay, hai người đều mất tự nhiên, lòng bàn tay của Tô Thiệu Cẩn rất thô ráp, thậm chí còn có lớp da chết,nhưng lại rất ấm áp. Cô mạnh mẽ nói với bản thân, từ lúc đồng ý bắt đầuvới Tô Thiệu Cẩn, cô đã là bạn gái của Tô Thiệu Cẩn rồi. Đúng vậy, cô đã đồng ý với Tô Thiệu Cẩn rồi, hôm nay, mới sáng sớm Tô Thiệu Cẩn đãxuất hiện dưới nhà cô, cầm một bó hoa ngây ngô xuất hiện trước mặt cô,vẻ mặt thì mệt mỏi, chắc là mới đến, Hoa chắc mua từ tối hôm trước vừalàm nhiệm vụ xong, nên đã hơi héo, câu đầu tiên anh nói là: “Mạc Mạc, anh đến để nghe đáp án.” Cô hỏi anh: “Anh Tô, quá khứ của em anh cũng biết, anh không ngại sao? Bây giờ không nhưng tương lai thì sao?” bọn họ quá quen nhau, tất cả mọi chuyện của cô anh đều biết, cô đã từng có đàn ông, là Giản Chiến Nam. “Mạc Mạc, nếu như em muốn dùng lý do này để từ chối anh, anh nghĩ em đã tính sai rồi.” anh mở rộng vòng tay “Dũng cảm một chút Mạc Mạc, có gì phảisợ chứ, anh sẽ yêu tất cả mọi thứ của em, kể cả quá khứ của em.” Tô Thiệu Cẩn nhéo cánh tay Mạc Mạc: “Đang suy nghĩ gì mà thất thần như thế?” Mạc Mạc quay về từ cảnh tưởng sáng nay, cười nói: “Không có gì!” Mặt Tô Thiệu Cẩn lưu manh “Đừng hâm mộ, chúng ta sẽ hạnh phúc như thế, anh sẽ nuông chiều em, nuôi dưỡng em như khuê nữ, được không?” “Ai, anh biến thái hả, ai muốn anh nuôi như khuê nữ chứ, đừng chiếm tiện nghi của em.” Mạc Mạc đấm anh một cái, ở bên cạnh Tô Thiệu Cẩn cô luôn vui vẻ, thoải mái, rồi sẽ bị anh chọc cười. “Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Hai người nắm tay lên xe, Tô Thiệu Cẩn vẫn không buông tay nên Mạc Mạc nói với vẻ bất đắc dĩ “Như thế làm sao lên xe được?” Lúc này TôThiệu Cẩn mới cười rồi buông tay Mạc Mạc ra, sau khi hai người lên xe,Tô Thiệu Cẩn khởi động xe chạy tới nhà của Mạc Mạc. Xe dừng lại ở tiểukhu dưới nhà, Mạc Mạc hỏi trước lúc xuống xe: “Ngày mai mấy giờ anh đi, em đi tiễn anh.” “Không cần đâu, sáng mai anh đi sớm”, đôi mắt của Tô Thiệu Cẩn nhìn Mạc Mạc, trong mắt là niềm vui sướng, “Mạc Mạc, em biết không, hôm nay là ngày vui nhất của anh, anh hơi không thể tin được, em thực sự đồng ý với anh rồi, giống như đang nằm mơ vậy. Mạc Mạc, em nói có phải anh đang nằm mơ không?” “Không phải, rất thật, tốt hơn chưa?” người đàn ông này sao lại như trẻ con thế, có đúng là một người đàn ông sắp 30 tuổi rồi không, nếu nói đàn ông đều là trẻ con quả thật cũngkhông giả chút nào. Tô Thiệu cẩn nói với vẻ mặt kích động: “Nếu không phải như vậy thì chúng ta chứng minh một chút là không phải nằm mơ đi.” “Chứng minh như thế nào.” Tô Thiệu Cẩn cười với vẻ mặt xấu xa: “ Em hôn anh, để anh cảm giác có thật hay không?” Được đó, an ủi trái tim không yên, Mạc Mạc do dự một chút, nói với vẻ hơi ngượng: “Được rồi, anh nhắm mắt lại đi.” Tô Thiệu Cẩn đắc ý nhắm hai mắt lại, chờ Mạc Mạc dán môi lên, nhưng không lườngtrước được, không được hưởng thụ vị môi của Mạc Mạc, nhưng miệng lạitruyền ra một trận đau đớn, mở mắt ra nhìn thì thấy Mạc Mạc kẹp lên môianh chiếc kẹp tăm nhỏ của cô. “Mạc Tiêu Hữu!”, Tô Thiệu Cẩn nổi giận nhưng Mạc Mạc lại cười rúc rích, mở cửa chạytrốn, nhưng lại bị Tô Thiệu Cẩn ôm giữ lại, đầu bị kéo qua, cằm bị nắmlại, ngay sau đó, môi cô bị đôi môi xa lạ ngăn lại, Mạc Mạc ngừng cười,chỉ mở hai mắt nhìn mặt Tô Thiệu Cẩn gần trong gang tấc, người đàn ôngxấu này vậy mà dám đánh lén cô. Môi Mạc Mạcrất ngọt khiến Tô Thiệu Cẩn lưu luyến, nhưng không thể lòng tham khôngđáy, sau khi thời gian tiếp xúc thân mật kết thúc thì Tô Thiệu Cẩn buông môi Mạc Mạc ra, còn đôi mắt của Mạc Mạc thì không ngừng chớp, khôngbiết là xấu hổ hay là không quen. Tô Thiệu Cẩn thấy đôi mắt Mạc Mạc nháy nháy cảm giác được chơi rất vui, lại tớigần, còn Mạc Mạc thì đưa tay che kím miệng mình “Anh lại ăn đậu hủ của em, em sẽ hạ cấp của anh đó.” Tô Thiệu Cẩn nói rất hung dữ: “Cũng dám uy hiếp cảnh sát đó, muốn phản phải không? Nhưng hôm nay dừng ởđây, sau này sẽ luyện tập tiếp, được rồi, về nghỉ sớm nhé.” ‘Được rồi, đứng ồn ào nữa, không còn sớm nên về nghỉ đi.” Mạc Mạc đẩy Tô Thiệu Cẩn, Tô Thiệu Cẩn cũng thuận thế ngồi lên xe, MạcMạc xuống xe, lúc chuẩn bị đóng cửa thì Tô Thiệu Cẩn lại nói với MạcMạc với dáng vẻ đáng thương: “Mạc Mạc, nhớ phải nhớ anh, biết không?” ‘Biết rồi, lái xe cẩn thận một chút, ngày mai em sẽ không tiễn anh được vì còn phải đi làm, tới nơi thì gọi điện cho em.’ “Ngủ ngon.” Tô Thiệu Cẩn lái xe đi, Mạc Mạc nhìn theo xe của Tô Thiệu Cẩn rồi taykhông kìm chế được đưa lên xoa môi của mình, sự đụng chạm của Tô ThiệuCẩn từ từ rồi sẽ quen, chỉ cần thời gian mà thôi. Mạc Mạc quay người đi vào tiểu khu, dưới bóng liễu có bóng dáng đau khổ vô lực tựavào trên thân cây, khuôn mặt điển trai bị bao phủ với vẻ đau khổ, trong ánh mắt là vết thương đến tan nát cõi lòng. Tô Thiệu Cẩn và Mạc Mạc yêu nhau chủ yếu bằng cách thức, khi Tô Thiệu Cẩn không cónhiệm vụ thì sẽ gọi điện thoại cho Mạc Mạc, hai người sẽ nói chuyện cảtiếng đồng hồ, cũng hỏi thăm tin tức, ăn ở ra sao, đã ngủ chưa, ngủ cóngon không. Chỉ toàn là chuyện lãng phí tiền điện thoại. Có một tốikhi Mạc Mạc ăn cơm xong thì Tô Thiệu Cẩn hẹn cô lên QQ nói chuyện,nên Mạc Mạc đành đổ bộ lên QQ, Tô Thiệu Cẩn nói muốn hỏi một đề tài,Mạc Mạc liền nói hỏi đi. Tô: Xai Xai là ai? Xai Xai, hắn là ai, vốn dĩ không phải là Tô Thiệu Cẩn sao, anh chàng này chơi trò gì thể, Mạc Mạc đánh chữ rất nhanh: rất đơn giản, không đáng để trả lời, anh lấy câu hỏi này là sỉ nhục chỉ số IQ của em hả. Tô: dựa theo các bước trên sẽ có hiệu quả thần kỳ, sốt ruột cái gì, mau trả lời đi. Mạc Mạc đành bất đắc dĩ đánh ba chứ: Tô Thiệu Cẩn. Tô Thiệu Cẩn: Ngôi nhân xưng thứ nhất là gì? Câu hỏi ngày càng chán, Mạc Mạc không nói gì: Em. mọi người trên thế giới đều biết. đi kèm theo là một vẻ mặt tức giận. Tô Thiệu Cẩn: Anh yêu em cho đau, chữ thứ hai là gì? Mạc Mạc: Yêu Tô Thiệu Cẩn: Chữ thứ tư là gì? Mạc Mạc: Anh Tô Thiệu Cẩn lập tức logout, để lại Mạc Mạc nhìn chằm chằm máy tính một mình khôngbiết là chuyện gì, sau khi im lặng một hồi thì mới phản ứng lại, cô quảthật là ngốc mà, cô bị Tô Thiệu Cẩn lừa rồi, cô đánh chữ như thế ghéplại sẽ là: Tô Thiệu Cẩn, em yêu anh. Mạc Mạc giận nguyên ngày nghỉ không nhận điện thoại của Tô Thiệu Cẩn, Tô Thiệu Cẩncũng nhận thức được cái sai của mình nên vội vàng viết thư cam đoan gửiqua bưu điện cho Mạc Mạc, cam đoan sẽ không bao giờ hạ thấp chỉ số IQcủa bà xã thân yêu nữa. tuyệt đối không có lần sau. Đúng thế,không cần dùng cách này để đùa Mạc Mạc, nhưng nếu đổi cách khác thìnhững chuyện như thế nhiều không kể xiết, Mạc Mạc phát hiện trừ bề ngoài Tô Thiệu Cẩn có chút lưu mạnh nhưng vẫn là người đàn ông đáng yêu,không đúng, không bằng nói là một đứa bé đáng yêu, sẽ nói rất nhiều lờibuồn nôn, cũng sẽ biểu lộ ý muốn của anh với cô. Dù hai người thường xuyên gặp mặt nên tình cảm cũng dần tăng cường hơn, tâm tình của Mạc Mạc cũng tốt hơn, cảm thấy cuộc sống như thế không tệ, đảo mắt thìmùa thu đã qua, điều Mạc Mạc không thích nhất là khi mùa đông tới. Chỗ công tyhoạt hình kia của cô đã hai tháng không phát lương rồi, gần đây khônglàm được bộ phim nào, mới bắt đầu thì đã thất bại, cho nên lại kéo dàitiền lương. Có đồng nghiệp đã chịu không được, không có tiền cho sinhhoạt, nên đã lục đục kéo nhau rời đi. Mạc Mạc hơikhông nỡ, vì cô rất thích công việc này, nhưng ai cũng thấy e rằng sợcông ty kiên trì không được, một công ty hoạt hình nhỏ như thế, không có tài chính chu chuyển, không có tác phẩm của mình, không có nguồn sốngbên ngoài thì sẽ không thể có cách nào để kiên trì được. Ở đây, MạcMạc học tập được rất nhiều thứ, từ không biết đến biết, cô nỗ lực rấtnhiều, mỗi ngày nếu bỏ thời gian ngồi luyện tập vẽ những đường nét buồntẻ, rời đi, thực sự không cam lòng, nhưng mà ngày đó rồi cũng đến. Giám chếtuyên bố, mọi người có thể không cần đến công ty, có phim thì sẽ thôngbáo cho mọi người đến, không có thông báo thì không cần đến làm việc,nhưng mà hai tháng tiền lương còn nợ thì Giám chế nói tiền lương sẽ trảcho mọi người, cuốn phim lần trước chuyển chờ đến lúc được nhận thì sẽtrả lương cho mọi người, hy vọng mọi người chờ một chút. Mạc Mạc mất mát vô cùng, lại bye bye công việc đầu tiên như thế, trong lòng vô cùng chán. Thất nghiệp, cô không vội vàng đi tìm việc mà lúc gọi điện thoạivới Tô Thiệu Cẩn chỉ nói rằng cô đã thất nghiệp rồi. Tô Thiệu Cẩn nói: “Ngoan, không sao đâu, không chỉ có 1 công ty hoạt hình, công việc có thể tìmtiếp. Hơn nữa anh có thể nuôi em mà. Mạc Mạc ….có cần đến bên anh tìmthử xem không, như vật thì lúc nào nhớ em cũng có thể thấy em được.” Mạc Mạc hơido dự, Tô Thiệu Cẩn khiến cô hơi lo lắng, trước khi tìm công việc, cũngcó thể tìm một trường đào tạo chuyên nghiệp về hoạt hình “Em suy nghĩ xem, đến lúc đó sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục.” “Được, anh chờ tin của em, Mạc Mạc anh hi vọng ở em, nhưng nếu như em đồng ýthì không cần miễn cưỡng, đợi đến lúc em cảm thấy thích hợp thì qua.” “A, trước như vậy đã, lúc anh đi bắt kẻ xấu thì phải chú ý an toàn đó.” “Sẽ chú ý, bye bye.” “Bye bye.” Mạc Mạc đang suy nghĩ đến vấn đề của Tô Thiệu Cẩn, mà Tô Thiệu Cẩn lại mong Mạc Mạccó thể tới đây. Sau nửa tháng thất nghiệp, Mạc Mạc chào đón trận tuyếtmùa đông đầu tiên, mấy thành phố phía nam cũng gặp tuyết nguy hiểm, MạcMạc lớn lên ở đây thế mà chưa bao giờ gặp qua trận tuyết lớn như thế,tuyết rất dày, giẫm lên trên đường còn nghe tiếng vỡ của băng, toàn thếgiới đều màu trắng, rất đẹp, nếu tuyết tan thì đoán chứng còn hơn cảtrời. Sáng nay lúc ăn sáng thì Mạc Mạc nhận được điện thoại của một đồng nghiệp khá tốttrong công ty, nói là đi đòi tiền lương, Mạc Mạc nghĩ, hai tháng tiềnlương, dùng bao nhiêu bút lông, cô đã phải vẽ khổ sở như thế, không thểkhông cần được. Hẹn đồngnghiệp ở cổng trường đại học, bởi vì chỗ đó cách công ty rất gần, MạcMạc mặc rất dày, bên ngoài lạnh tới thấy xương, lúc cô tới chỗ hẹn thìthấy đồng nghiệp đã ở đó, trò chuyện thân thiết với nhau, Mạc Mạc mớibiết, thì ra công ty đã không còn tồn tại nữa, đã chuyển tới nơi khác,có một đồng nghiệp nam đang gọi điện cho đạo diễn kiêm giám chế. Liên lạcxong thì mọi người đều hỏi rất sốt ruột, có liên hệ được không, giám chế nói như thế nào, đồng nghiệp nam kia nói, giám chế bảo họ chờ ở đây,lát nữa sẽ tới tìm mọi người. Mọi người đều cảm thấy không có chút hivọng nào, chỗ mới của công ty cũng không nói cho bọn họ biết. Nhưng vẫnkhông thể bỏ qua chỉ có thể chờ đợi thôi, mọi người đứng chờ trong băngtuyết ngập trời, cũng nhìn xung quanh, tìm kiếm hình ảnh của giám chế,Mạc Mạc cảm thấy lạnh đến phát run cả người, không ngừng dậm chân và lắc lư. Vốn tưởng sẽ nhanh thấy giám chế, nhưng đợi gần một tiếng người vẫn không đến, MạcMạc đề nghị tìm một nơi ấm áp, nhưng tất cả mọi người không đồng ý vớiđề xuất đó, nên Mạc Mạc chỉ đành đứng chịu lạnh. Cứ đứng chờnhư thế đến hơn 4 tiếng, cuối cùng cũng thấy giám chế, tất cả mọi ngườiđã đông lạnh thành khối băng rồi, còn giám chế thì một dáng vẻ xin lỗi, nói rất hào hiệp: “Đợi lâu rồi hả, vẫn chưa ăn cơm trưa chứ, cùng đi ăn một bữa đi.” Mọi ngườikhông từ chối nên đi theo giám chế tới một quán ăn, ăn nóng đến mặt đỏlên thì người mới ấm lên một chút, giám chế mới bắt đầu đưa ra quyển sổtình tiền công cho mọi người, kết quả cuối cùng khiến Mạc Mạc trợn cảmắt. Mỗi ngườiđều nợ tiền của công ty, Mạc Mạc là người nợ ít nhất, chỉ mấy chục đồng. Nào là phí đào tạo, giấy dùng để luyện tập, ngòi bút chì, làm xong bộphim không hợp quy cách, thì bị khấu trừ vào tiền của công ty, rồi mấythứ lung tung gì đó nữa, tiền lương hai tháng của bọn họ không còn mữa,mà còn nợ thêm tiền của công ty. Trong nhấtthời mọi người nghẹn nói không ra lời, sau khi tranh cãi không có kếtquả, giám chế cầm sổ đi, Mạc Mạc cảm thấy rất khó chịu, trời lạnh nhưthế, tất cả mọi người đã chờ rất lâu, kết quả lại như thế này. Giám chế điphía trước, tuyết đọng ven đường đã có người quét, có hai đồng nghiệp đi qua, một người một đá vào mông của giám chế, nên giám chế ngã đầu trong đám tuyết, sau khi giãy giụa, thấy mọi người rất phẫn nộ, muốn mắngngười nhưng nhịn xuống, đứng dậy phủi tuyết trên người rồi vội vàng chạy đi. Mọi người uể oải an ủi nhau rồi cũng tản ra, Mạc Mạc cảm thấy rất lạnh, thì ra xãhội là như thế, sẽ xuất hiện những chuyện như thế, hơi thất vọng và khóchịu, buồn bã về nhà. Hôm naytrong lòng Mạc Mạc có một quyết định, đi tìm Tô Thiệu Cẩn, đây là quyếtđịnh rất lớn mật, cũng do dự khá lâu, nếu thương nhau rồi, hơn nữa cảhai đều nghiêm túc, vẫn cách xa hai nơi như thế sẽ không phải là cáchhay. Công việccủa Tô Thiệu Cẩn ở thành phố F khiến anh không có cách nào để về được,cho nên Mạc Mạc cảm thấy qua đó ở cùng Tô Thiệu Cẩn, thuận tiện tìm ởbên kia một trường học nào đó luôn, hoàn thành mộng đại học của mình. Sau khi MạcMạc nói quyết định của mình cho Tô Thiệu Cẩn nghe thì Tô Thiệu Cẩn kích động nói không ra lời, Mạc Mạc nghe được tiếng cười vui vẻ của Tô Thiệu Cẩn thì cảm thấy tâm tình của mình cũng tốt lên, đáng lẽ Tô Thiệu Cẩnphải tới đón cô qua nhưng do bận nhiệm vụ nên đành hoãn lại. Sau khi CầmTử biết quyết định này của Mạc Mạc thì hoàn toàn ủng hộ. lúc Mạc Mạcnói cho cậu nhỏ biết , nhưng lại ngoài ý muốn khi mợ nhỏ hỏi cô: “Mạc Mạc, con chắc chắn muốn như thế sao? Con thật sự yêu anh cảnh sát đósao? Mạc Mạc, mợ hy vọng con vì yêu nên mới ở cùng cậu ta, mà không phải vì không cần tình yêu mà chỉ cần thích hợp thì sẽ ở cùng…” …… Tình yêu? Tình yêu rất đẹp, tình yêu rất ngọn ngào, tình yêu cũng rất tổn thương người khác.Nhưng, dường như tình yêu đã cách cô rất xa, dường như Mạc Mạc cũngkhông biết tình yêu sẽ có mùi vị gì, là như thế nào, với cô tình yêu sớm đã trở nên mơ hồ, thậm chí cô cũng không muốn lại vướng vào thứ nàynữa, với cô tình yêu vốn đã không quan trọng như thế nữa. Bây giờ côchỉ cảm thấy, cô chỉ muốn cùng một người đàn ông thích hợp xây dựng mộtgia đình, tin tưởng nhau, tận tâm với nhau đến răng long đầy bạc. Tìnhyêu, bây giờ cô cảm thấy đó là một thứ không có gì đáng kể. Đôi khi MạcMạc còn nghĩ lòng cô như thế có phải là không công bằng với Tô Thiệu Cẩn không, có phải là rất ích kỷ không, cô không cần tình yêu, nhưng TôThiệu Cẩn thì sao? Anh đối với tình yêu sẽ có cái nhìn như thế nào, bảnthân mình sẽ có thể cho Tô Thiệu Cẩn một kết quả tốt sao? Trong lòngrối bời, rất phiền toái, rắc rối trong đầu ngày một nhiều hơn, nhưng côđã quyết định rồi phải không?Anh Tô đang chờ cô, chờ cô dũng cảm tiếntới với trận chiến tình yêu này, cô sẽ đối tốt với anh Tô, như vậy có đủ không? Đã quyết định rồi thì sẽ không do dự nữa. Mạc Mạc không cho bảnthân mình lùi bước, quyết định hành trình, hẹn cậu nhỏ và mợ nhỏ, còn có thêm chị em tốt Cầm Tử ăn cơm với nhau, ngày mai cô sẽ xuất phát, cô sợ thời gian càng lâu thì cô sẽ đổi ý. Lúc ăn cơm,mọi người đều có cảm giác bi thương khi li biệt, mợ nhỏ thì dặn dò côcần phải chăm sóc bản thân, Cầm Tử cũng nói với cô, khi cô ấy sinh conmuốn Mạc Mạc nhất định phải đến. Nói thật,Mạc Mạc hơi không nỡ khi xa mọi người, nhưng mỗi người rồi sẽ có cuộcsống của chính mình, có gia đình thuộc về mình, cô cũng nên có cuộc sống của mình, cho nên cô cần dũng cảm bước đi từng bước. Sau khi ăncơm tối xong, mọi người đều về nhà, ngày mai, mọi người sẽ ra bến xetiễn Mạc Mạc. Mạc Mạc về nhà thì thu dọn đồ đạc, nhìn nhà đã quét dọnsạch sẽ cô cảm thấy rất quạnh quẽ. Mạc Mạc tiếp tục thu dọn phòng, đem đồ trang điểm tới, nên vứt đi thôi, sau nàythỉnh thoảng cô mới có thể quay về đây ở, cô muốn tới thành phố khác,trải qua một cuộc sống khác, Mạc Mạc bỏ đồ thu dọn được trong phòng,sách đóng trong hộp. Lúc sửa soạn lại thì phát hiện có gì đó bị bỏ quên trong góc, hoàng tử và công chúacùng cưỡi con ngựa trắng, là hộp nhạc lúc Giản Chiến Nam tặng quà sinhnhật cho cô, Mạc Mạc hơi giật mình, đưa tay cầm lên, trên mặt hộp đã bám đầy bụi. Tại sao còngiữ cái hộp nhạc này? hoàng tử của cô đã không phải là hắn nữa, sau mộtgiây thất thần, Mạc Mạc tiếp tục bận rộn, sau khi thu dọn xong, cầm hộpnhạc đi ra rồi thuận tiện bỏ trên bàn trà, lấy nước uống. Vừa buông chén xuống thì chuông cửa vang lên, Mạc Mạc hơi nghi ngờ, là ai sẽ tới vàolúc này? Đi tới cửanhìn qua mắt mèo, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, Mạc Mạchơi do dự rồi mở cửa ra, không chờ cô nói chuyện thì trước mắt đã tốisầm, người đã bị ôm chặt trong bờ ngực rắn chắc, nụ hôn bá đạo cũng trực tiếp tiến tới. Nụ hôn củaGiản Chiến Nam mang đầy mùi mị nồng đậm đang ở trong miệng của Mạc Mạc,nụ hôn của hắn như vũ bão, chi chítt đánh úp tới Mạc Mạc. Bá đạo mạnh mẽ không thể nói lý, rồi rất dễ khiến người khác bị lạc. Khiến trong nhấtthời đầu của Mạc Mạc rơi vào khoảng trống, mất đi năng lực tự hỏi. Chođến khi di động của cô vang lên thì hồn của cô mới quay về, tay dùng sức đánh vào vai hắn, còn dùng sức cắn vào đầu lưỡi hắn, để cho hắn buôngra, nhưng hắn hôn càng sâu hơn, ngực vẫn căng như thế, như muốn vò nátcô. Tuy đầu lưỡi bị cắn đau nhưng Giản Chiến Nam không buông miệng ra, ôm Mạc Mạc rồilảo đảo đi vào trong phòng, để cơ thể hắn trên giường, nụ hôn mãnh liệtvà nóng bỏng, mang theo đau khổ, mang theo cướp đoạt, mang theo tất cảmùi vị. Là nước mắt của ai đã chảy, là lòng của ai đã đau khổ. Mạc Mạc sắpbị Giản Chiến Nam hôn đến không thở được, lồng ngực khó chịu, tim nhưsắp không đập nữa, Mạc Mạc không giãy dụa để tùy ý hắn cắn hôn cô. Mặtcủa cô đỏ lên, không biết là vì tức giận phẫn nộ hay là vì phản ứng tựnhiên. Môi GiảnChiến Nam từ từ rời khỏi đôi môi Mạc Mạc, nhưng hai tay hắn vẫn ôm chặt Mạc Mạc như cũ, mặt hắn vùi vào cổ cô, giọng nói khàn khàn đau khổ: “Mạc Mạc, có thể yêu anh thêm lần nữa không, có thể không?” Mạc Mạc cảmthấy da trên cổ dính một lớp chất lỏng ấm ấm nào đó, hắn đang khóc, giấu khóc ở trong cổ cô, từ trước tới giờ khí chất của hắn luôn cười phấnchấn, cười vui vẻ, nụ cười tà mị, cười lạnh, nhưng là lần thứ hai khóctrước mặt của cô. “Anh say…” Mạc Mạc há miệng, tầm mắt mờ mịt nhìn vào nơi nào đó. “Anh không say.” Giản Chiến Nam nói: “Mạc Mạc, em biết không, lúc đầu anh muốn làm quen với em, không phải muốntìm một thứ đồ để thay thế, mà chỉ là muốn tìm một cô gái để yêu đương,anh thừa nhận, lúc đầu anh không thể quên được cô ấy, mà trên người emlại có bóng dáng của cô ấy, cho nên anh do dự, trong lòng giãy dụa,không thể nhìn rõ được trái tim mình…” ‘Đừng nói, tôi không muốn nghe.” Mạc Mạc che lỗ tai, ngăn Giản Chiến Nam nói thêm gì đó, cô không thích nghe, không muốn ‘Giản Chiến Nam, anh cút đi, tôi không muốn nghe, tôi và anh là khôngcó thể, tôi đã là bạn gái của Tô Thiệu Cẩn, tôi sẽ không yêu anh nữa,xin anh sau này đừng quấy rầy tôi nữa, anh là đồ khốn nạn, anh cút đi.” Giản ChiếnNam ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu, tay hắn đưa tới trên tay Mạc Mạc, kéotay cô xuống nắm trong lòng bàn tay, mạnh mẽ nói: “Nếu sẽ không yêu anh, tại sao em không dám nghe, em sợ em sẽ phát hiện, em vẫn yêu tên khốn nạn như anh như cũ đúng không?” ‘Không…. Không phải!” Mạc Mạc lắc đầu “Kết thúc rồi, thì không cần phải nghe nữa, Giản Chiến Nam, anh đi đi.’ Ánh mắt củaGiản Chiến Nam trầm xuống, bờ ngực rắn chắn ép Mạc Mạc đến vách tường,tay nâng cằm của Mạc Mạc để cho cô nhìn hắn, con mắt đen của hắn tậptrung nhìn Mạc Mạc, gằn từng chữ một: “Được, vậy em nhìn vào mắt anh rồi nói em yêu Tô Thiệu Cẩn, em yêu hắn, không yêu anh.” Giản Chiến Nam ép sát dần, khiến Mạc Mạc sợ hãi,cô lớn tiếng nói: “Tôi không yêu anh, tôi không yêu anh, tôi không yêu anh!” Sắc mặt Giản Chiến Nam xanh mét, đột nhiên buông Mạc Mạc ra, xoay người đi tới bàntrà, đưa tay cầm hộp nhạc đi, đôi mắt đen nhìn thẳng tới Mạc Mạc, hétlớn: “Đây là cái gì, em nói cho anh biết, tại sao lại giữ nó,tại sao cái kẹp em giữ mười mấy năm cũng làm mất, vì sao lại giữ nólại.” Không biết từ lúc nào mà trên mặt Mạc Mạc đã tràn đầy nước mắt, cô đi qua đưa tay cầm hộp nhạc, cô cũng nên vứt đi “Tôi giữ nó lại là vì quên vứt nó đi, tôi đang muốn vứt nó đi thì đột nhiên anh tới khiến tôi không kịp vứt nó.” Mạc Mạc cầm nhưng Giản Chiến Nam không buôn tay, hai người đối mặt nhau, không ai nhường ai, Mạc Mạc gào nhẹ: “Buông tay, bây giờ tôi phải vứt nó đi, tôi muốn vứt nó, anh đừng lại tự cho là đúng.” Rắc rắc, hộp nhạc trở nên nát vụn, trong tay Mạc Mạc là cái đế của hộp nhạc, trongtay Giản Chiến Nam là hoàng tử và công chúa, Mạc Mạc lặng đi, nước mắtcũng không ngừng, ha ha, cô cười, “Nó không bị vứt có lẽ đang chờ chúng ta tự tay làm vỡ nát nó.” Hai tay Giản Chiến Nam cầm chặt nửa còn lại của hộp nhạc, trên mặt có tức giận, cóđau khổ, nhưng một chữ cũng không nên lời, Mạc Mạc đã hoàn toàn khôngtin hắn, không muốn hắn lai xuất hiện trong cuộc đời của cô. Mạc Mạc đưa cái đế trong tay bỏ vào trong hộp rác bên cạnh bàn trà, “Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Nói xong thì Mạc Mạc quay người đến phòng ngủ, không thèm ngoảnh đầu hay liếc mắt nhìn Giản Chiến Nam. “Mạc Mạc! anh yêu em, anh yêu em Mạc Mạc.” Hắn như rống lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]