Tiêu Hữu không có trực tiếp đến trạm xe, mua cho mẹ bó hoa người thích nhất, lại mua thêm loại rượu ba thíchuống nhất. Cô đi đến nghĩa trang, cô muốn cùng ba mẹ nói chuyện. Nhìnhình ảnh hai người khắc trên bia mộ, gương mặt họ mỉm cười trông rấtsống động. Sinh tử… thì ra chỉ có một ranh giới rất mỏng nằm ở giữa ngăn cách.
Ba mẹ! Mạc Mạc nhớ hai người, rất nhớ.Ba mẹ hãy đến trong giấc mộng của Mạc Mạc đi, như vậy thì con mới có thể nhìn thấy ba mẹ rồi. Ba mẹ! Gặp lại sau. Mạc Mạc muốn đi, Mạc Mạc sẽthường trở lại thăm hai người.
Mạc Tử Di thương tiếc ôm lấy Tiêu Hữu,lòng của cả hai cũng rất tối tăm, tưởng niệm đến nhưng người đã chết đi, lòng tràn đầy buồn bã cùng đau đớn. Cuộc sống, thống khổ lớn nhất chính là sinh ly tử biệt.
Đến trạm xe lửa, Tiêu Hữu nói lời từbiệt cùng dì. Lên xe lửa, dì giúp cô tìm được giường của mình mới chịuxuống xe. Không chia tay được nhưng cuối cùng vẫn phải luyến tiếc rờiđi. Dì sau khi xuống xe, đứng ở bên cửa sổ của buồn xe, dặn dò mọi thứ.Thật ra thì, cô một chữ cũng không nghe thấy, nhưng cõi lòng cô vẫn nhận được sự quan tâm của dì.
Xe lửa khởi động, nhìn thân ảnh của dìtừ từ biến nhỏ lại phía sau, lòng của Tiêu Hữu vô cùng khó chịu, muốnkhóc, lại nhịn được, dùng sức hít thở, không để cho nước mắt rơi xuống.Cô lớn rồi, về sau, cô sẽ không để cho bản thân mình cứ hễ ra lại khóc.Dì! Gặp lại sau, con sẽ cố gắng đứng lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-la-phai-dien-cuong-chiem-doat/437168/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.