Tiêu Hữu nghe được lời nói của dì, tâmluống cuống xen lẫn rối loạn. Cầm Tử lại càng hoảng sợ, ngày vui mà làmsao lại xảy ra loại chuyện này chứ? Dì Tiêu Hữu dùng hết vốn liếng ngônngữ ra giải thích, cô cùng Cầm Tử liền hiểu, Lăng Việt Nhiên không phaibị cảnh sát bắt đi mà do hai người đàn ông lạ mặt mang đi.
Là bắt cóc sao? Tiêu Hữu bị cái ý niệmnày làm cho hết hồn, trong lòng cũng bị sợ hãi lấp đầy,thân ảnh hốthoảng hướng cửa phóng đi. Cô đưa tay mở cửa, vội vội vàng vàng thế nàomà cả người lại đâm vào một lồng ngực cứng rắn.
Lòng như lửa đốt bị ngăn lại đường đi,rất là phiền não, ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng nảy lại mang theo căm tứcnhìn về người trước của. Ánh mắt cô chạm phải một một đôi mắt đen lạnhlùng, Tiêu Hữu kinh hãi lui về sau hai bước. Giản Chiến Nam? Hắn làm sao lại đến đây? Rốt cuộc thì hắn muốn làm cái gì? Câu xảy ra chuyện cóphải liên quan tới hắn không? Bước chân đang lui về phía sau lại chuyểnthành đi tới, cô đưa tay kéo lấy Giản Chiến Nam “Cậu tôi có phải do anhcho người ta mang đi hay không? Anh… anh muốn làm cái gì?”
Sắc mặt hắn thật bình tĩnh, con ngươitĩnh mịch nhìn không đến đáy. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt kia,nhìn gương mặt cô được trang điểm tinh xảo, áo cưới màu trắng, giống như một tiên tử xinh đẹp trên trời, lại giống như một tinh linh quấy nhiễutâm tính người khác.
Áo cưới trắng noãn không tỳ vết, nhưngmà ở trong mắt của hắn cũng chỉ là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-la-phai-dien-cuong-chiem-doat/437164/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.