Hai ngày sau.
Ăn sáng xong, Tiêu Hữu cũng thay quần áo xong, một cái áo thun trắng bó sát người, một chiếc quần jean ngắn dídỏm đáng yêu, mà cũng do đôi chân trắng trẻo thon dài lại mang theo vẻhấp dẫn.
“Cậu ơi! Con đi ra ngoài có việc, trưa nay có thể không về nhà đâu”
Trên mặt dịu dàng của Lăng Việt Nhiênthoáng qua nét gì đó, con ngươi đen nhánh có chút suy tư nhìn Tiêu Hữu“Đi đâu vậy? Cần cậu đưa đi không?”
“À! Con đi tìm anh họ Cầm Tử có chútviệc. Để con tự đi xe buýt là được rồi” Tiêu Hữu mang giầy, khẽ cườicười nhìn hắn “Tạm biệt cậu”
Lăng Việt Nhiên nhìn thân ảnh rới đi của Tiêu Hữu, tờ báo trong tay bị hắn bóp đến muốn rách ra. Vẻ mặt bìnhtĩnh nhưng thật ra bên trong lòng lại như sóng cuộn. Trong đầu đều làlời nói của hai người mà hắn vô tình nghe được trong buôi tối hai ngàytrước.
Đúng vậy. Lúc Tô Thuộc Cẩn thổ lộ tìnhcảm với Tiêu Hữu, hắn đều nghe được. Lúc đó hắn đang mang rác xuống nhàđổ thì nghe được. Hôm nay chính là ngày cô cho Tô Thuộc Cẩn một đáp án.Cứ nghĩ tới là tâm của hắn không khỏi khó chịu.
Tô Thuộc Cẩn sẽ là bạn trai của Tiêu Hữu sao?
Mà hắn chỉ có thể làm cậu của cô cả đời sao?
Tâm, kịch liệt đau, lại không tìm được biện pháp.
Lăng Việt Nhiên đặt tờ báo trong tay lại trên bàn, thân thể có chút vô lực dựa vào ghế, tay vuốt vuốt trán, thật khổ não. Mạc Mạc! Cậu nên làm cái gì bây giờ?
_ _ _ _ _ _ _ _
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-la-phai-dien-cuong-chiem-doat/437161/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.