Tiêu Hữu không muốn nhìn tới Tô ThuộcCẩn nhưng mà cô lại chợt nhận ra rằng anh ta chính là cái tên biến tháitrong bệnh viện thiếu chút nữa đã hại mình phải nỗi hột lẹo trên mắt. Cô đã biết bao nhiêu tuổi rồi thế cư nhiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấybộ phận bí hiểm đó trên thân thể đàn ông. Chắc cũng là do thời gian gầnđây toàn là bi thương bao phủ cho nên nhất thời không nhớ tới sự kiện đó tại bệnh viện, nếu không nhất định cô sẽ tự đập đầu mình vào khối đậuhũ chết đi cho rồi.
Nhưng… cô không ngờ được mình sẽ gặp lại tên biến thái ngày đó, hơn nữa anh ta còn là anh họ của Cầm Tử. Giờphút này Tiêu Hữu dường như đã trở thành u hồn rồi, mây đen giăng kín cả tâm tư, lồng ngực muốn hít thở không thông.
Xe khởi động hướng về phía sân trượttuyết của thành phố. Dọc theo đường đi Tiêu Hữu cố giữ tinh thần vữngvàng, để cho mình không phải suy nghĩ bậy bạ rồi lại nhớ tới cái cảnhcấm trẻ nhỏ chưa đủ 18+ trong bệnh viện kia. Cô thoải mái trò chuyệncùng Cầm Tử và anh chị em của cậu ấy, may mắn là Tô Thuộc Cẩn không cótỏ ra khác thường. Chẳng qua anh ta chỉ tựa vào ghế dánh một giấc thậtngon lành mới khiến cô không khó xử. Nhưng không gian chật hẹp bên trong chiếc xe chứa nhiều người khiến cho Tiêu Hữu chút hít thở không thông,cho đến khi đến sân trượt tuyết, cô mới cảm thấy thả lỏng cơ thể.
Tiêu Hữu lần đầu trượt tuyết, dĩ nhiênlà cái gì cũng chẳng biết, chỉ là có Cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-la-phai-dien-cuong-chiem-doat/437151/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.