Phòng làm việc của Giản Chiến Nam ởtrước mắt. Nếu như có thể, Tiêu Hữu không muốn đặt chân vào nơi này dùchỉ một bước. Nếu như có thể, cô không muốn cùng anh có bất kỳ quan hệnào nữa, nhưng giờ đây cô đã không còn bất kỳ lựa chọn nào nữa rồi bởivì cửa cũng đã gõ, chân cũng đã đi vào bên trong.
“Tiêu Hữu!” Hai lòng bàn tay Cầm Tử úplấy gương mặt đang nhạt nhòa nước mắt. Tiêu Hữu nhìn Cầm Tử, lại hướngánh mắt đến nam nhân đeo kính đứng cách đó không xa, anh tuấn, lịch sự,hào hoa phong nhã say đắm lòng người, đúng bản chất của nhân viên tậpđoàn Giản thị. Bạn bè của cô phần lớn đều biết đến Giản Chiến Nam, thếnhưng giờ đây lại xa lạ như thế, đến nỗi đem cả Cầm Tử không sợ trờikhông sợ đất hù dọa đến rơi nước mắt.
“Cầm Tử” Tiêu Hữu bước tới, vòng tay ômlấy thân hình mảnh mai của cô bạn thân thiết “Xảy ra chuyện gì vậy?Ngoan nào, đừng khóc”
“Tiêu Hữu, thật xin lỗi, tớ vốn muốn tìm ‘nó’ đòi lại công bằng cho cậu, không ngờ lại mang phiền phức đến chocậu” Cầm Tử đã đem Giản Chiếm Nam liệt vào danh sách cầm thú, Cầm Tửcũng biết ngay tình huống này của mình, ‘người yêu cũ’ của Tiêu Hữutuyệt đối không phải là người.
Cô cũng biết Tiêu Hữu không muốn nhìnthấy Giản Chiến Nam, nói không chừng bước vào nơi này liền sẽ cảm thấycực kỳ ghê tởm. Nhưng mà cô không có biện pháp, cô gây ra ‘chuyện tốt’,làm ‘rách’ chiếc xe đắt tiền của anh ta, bán hết gia sản cô cũng khôngbồi thường nổi.
Cầm Tử biết mình không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-la-phai-dien-cuong-chiem-doat/437149/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.