Sau những nụ hôn khiến mặt đỏ tim đập,Tiêu Hữu rốt cuộc cũng thoát khỏi bàn tay của Giản Chiến Nam. Gương mặtđỏ gay nghiêm túc lùi ra xa, chỉ sợ Giản Chiến Nam lại làm chuyện xấunữa. Người đàn ông này, thật là… thật là quá kiêu ngạo rồi.
Lúc Tiêu Hữu đẩy cánh cửa ra thì LăngNguyệt Hồng đã đứng ngay tại cửa, vẻ mặt buồn bực muốn đi vào, cô vộivàng ôm lấy mẹ nhằm thu hút sự chú ý của bà ”Mẹ! Đồn ăn sáng đã hâm lạichưa ạ?”
Lăng Nguyệt Hồng không để ý tới con gái, lập tức đẩy cửa bước vào trong. Tiêu Hữu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Lúc định ngăn lại mẹ mình thì đã chậm một bước, cô hoảng hốt nhìn theotầm mắt của mẹ vào bên trong. Tất cả đều bình thường, không hề có dấuvết của Giản Chiến Nam. Tiêu Hữu khó hiểu thầm hỏi trong lòng rằng rốtcuộc Giản Chiến Nam đang trốn ở nơi nào? Nhưng dù sao trái tim treo lơlửng cuối cùng cũng thả lỏng an toàn.
Lăng Nguyệt Hồng nhìn quanh căn phòngmột lượt. Khi không phát điều gì bất thường thì lúc này mới khẽ cốc lênđầu Tiêu Hữu một cái “Lầm cái gì mờ ám nên giấu diếm đấy?”
”Không có gì mà, chẳng qua là con đangthay quần áo thôi” Tiêu Hữu cười cười nắm lấy tay mẹ mình bước ra khỏiphòng ”Bố, cậu, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo được không ạ? Ở trongphòng mãi cũng chán lắm”
”Cái gì cũng là con định đoạt cả. Ngườiđòi ở nhà ngủ là con, muốn đi ra ngoài cũng là con. Con nha, khi nào thì mới trưởng thành được đây hả?” Mẹ tuy mắng nhưng giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-la-phai-dien-cuong-chiem-doat/437140/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.