' Hộc ... hộc ... '' Tôi vừa thấy khách sạn ngay trước mắt liền ngừng chạy . Chân cẳng mềm nhũn , ngã khụy xuống đất . Trời ơi T^T Tôi đưa tay lên vỗ ngực , bình tĩnh lại một chút , liền ngẩng đầu . Tình trạng của hắn cũng không khác tôi mấy , mỗi tội hắn đứng được còn tôi thì không T^T .
Hít lấy hơi , tôi run run hỏi hắn : '' Anh ... anh lấy đâu ra số tiền đó ? Tên phung phí này .... ''
Anh ta ngửa cổ lên trời , vò vò mái tóc : '' Tôi vừa cứu cô đấy >'''
Tôi nuốt nước bọt , lấy sức , nói : '' Biết ... Nhưng mà ... đưa một tờ thôi ... còn lại ... đưa tôi này .... ''
Anh ta bật cười '' Cô thích thì mai tôi đưa cô ra chợ mua chụp sấp . ''
'' Mua? '' Tôi sững lại, ngẫm 1 hồi '' Tiền âm phủ ? ''
Vũ Lâm gật đầu '' Chứ cô nghĩ tôi kiếm đâu ra số tiền đó . ''
'' ... '' Ừ nhỉ ! Tôi thở dài '' ... Mà làm sao anh tìm thấy tôi ? ''
'' Ừm , lâu quá không thấy cô về , đi tìm tính sổ . Tôi đang đi thì thấy cô mướt mải chạy ngược lại rồi tự dưng bị túm tóc vào trong ngõ , túi bánh tráng trộn rơi luôn T^T Uổng quá mà ! Thế là tôi chạy tiếp mua túi mới và mua thêm 1 ít tiền âm phủ để cứu cô vậy. '' Hắn nhìn tôi , nói .
'' ...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-la-chuyen-khong-he-de/2898928/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.