Kể từ buổi trưa hôm ấy , tôi không gặp lại hắn thêm 1 lần nào . Cái tên Vũ Lâm trong tôi cũng dần dần nhạt nhòa theo thời gian .
2 tuần sau ...
- Nga ới ời ! - Đang vắt vẻo trong kí túc xá đọc ngôn tình , cửa bật mở '' rầm '' 1 tiếp , An lao vào như tên bắn .
- Nghe tin gì chưa mày ? - An vồ lấy tôi , hai tay lắc 2 vai tôi thật mạnh .
- Tin gì vậy mày ? Bình tĩnh nào . - Tôi gạt tay An ra , cau mày nói .
- Trời ơi !!! Ảnh á , hoàng tứ á ... ảnh ... ảnh đang quay Mv âm nhạc ở khu phòng piano đó . Hâm mộ chưa ? - An gào lên
- Thì sao ? Liên quan gì tới mày ... và tao ? - Tôi hỏi
- Tao là fan ảnh , tất nhiên là liên quan .
- Nhưng tao không có hâm mộ gì ảnh sất , không liên quan thì miễn kể - Tôi nhếch môi cười , lờ đi.
- Không hâm mộ ? Ôi trời ! Mày có phải người trái đất không vậy ? - An hét toáng lên , nhìn tôi với vẻ kinh ngạc
- Cứ phải là người ngoài hành tinh thì mới không được hâm mộ ảnh à ? Tao còn chả biết hoàng tử của mày là ai - Tôi thở dài , sao bỗng dưng hôm nay nó giở chứng vậy ?
- Không biết ? Nga này , mày sống gần 2 năm ở đây mà không biết đến '' người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-la-chuyen-khong-he-de/2898882/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.