Ha ha, hóa ra anh ấy đều biết hết nhưng lại giả vờ như không biết gì! 
Ra vẻ tốt cho tôi, không để tôi phải gánh trách nhiệm, li hôn còn để lại cho tôi một căn hộ nhỏ! Đây coi như bố thí sao? 
Tại sao lại có chuyện ngoại tình này, lẽ nào anh ấy không rõ sao? 
Trở mặt vô tình chính là loại người như Dương Thụy, lần này trực tiếp muốn tôi ra đi tay trắng, không có một xu dính túi. 
Cuộc hôn nhân này, tôi đương nhiên không thể từ bỏ như thế. 
Hai năm qua, công ty, gia đình, tôi đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết? 
Dựa vào cái gì bắt tôi đi, vốn dĩ trong lòng tôi luôn áy náy với anh ấy, hiện tại toàn bộ đều là sự căm hận. 
Trong công ty, người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, đồn ra đoán vào, đa số đều đang nói tôi lăng loàn, ngoại tình. 
Ngược lại Dương Thụy lại trở thành bên bị hại, tôi khóc không ra nước mắt, càng không biết phải biện minh thế nào. 
Lễ nào phải nói với mọi người rằng tôi không ngủ với Trang Dật Dương? 
Có lẽ trong mắt mọi người, tôi là kẻ lợi dụng, còn người chịu thiệt làm nam thần của bọn họ. 
Li hôn là điều không thể tránh khỏi, ngay lúc tôi quyết định buông tay, mẹ tôi gọi điện đến nói rằng bố tôi đã nhập viện. 
Lâm Thành cách xa cả ngàn dặm, tôi ngồi tàu cao tốc chạy tới bệnh viện, lúc này mới biết được bệnh tình của bố tôi, ung thư gan! 
Nhìn mái tóc bạc phơ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3082316/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.