Vào giờ khắc quan trọng, cánh cửa bị đá văng. Dương Thụy bị người ta đá văng vào tường, giây tiếp theo có một bộ quần áo được phủ lên người tôi, mùi hương vô cùng quen thuộc.
“Đánh gãy hai tay của nó, treo ra bên ngoài kia!” Trang Dật Dương lạnh lẽo ra lệnh, sau đó cúi người ôm tôi đi ra ngoài. Khoảnh khắc này anh ta chính là một vị thần, là nam thần đã cứu tôi!
Tôi sợ hãi run rẩy, chỉ có thể khóc nức nở chứ không nói được lời nào nữa, tôi chỉ biết nắm chặt quần áo của anh †a để tăng thêm cảm giác an toàn. Tôi sợ Trang Dật Dương, nhưng tôi còn cảm kích anh ta hơn rất nhiều. Chỉ cần nghĩ đến việc suýt nữa tôi bị tên khốn nạn Dương Thụy kia xâm hại, tôi liền ghê tởm buồn nôn.
Tôi liền nôn thật, nôn thẳng lên cái áo sơ mi màu trắng ngà của Trang Dật Dương. Hai tay anh ta run run, suýt chút nữa thì vứt thẳng tôi xuống đất.
Trời ơi, tôi lại dám làm ra hành động như thế này! Tôi ở cùng anh ta bao nhiêu ngày nay, tôi biết rõ bệnh sạch sẽ của anh ta nghiêm trọng đến mức nào!
Bây giờ anh ta không ném tôi xuống đất, chắc chắn là vì có cục thịt nho nhỏ kia trong bụng tôi.
Anh ta giục giã nên xe oto đi rất nhanh. Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên anh ta làm là chạy ngay vào nhà vệ sinh, tôi khoác cái áo vest của anh ta, nhờ chị Mai Tử dìu đến nhà tắm tắm rửa.
“Sau khi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3082276/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.