Cho đến tận khi xuất viện tôi đều không muốn gặp Trang Dật Dương, chỉ cần anh ta tới tôi đều bắt chị Mai Tử đuổi anh ta đi. 
Việc đầu tiên sau khi ra viện đó là đi thăm con trai tôi. 
Bức ảnh trên bia mộ làm tôi cảm thấy như Tiểu Thiên vẫn còn sống. 
Lần này tôi không khóc, mà ngồi ở đó, dựa vào bia mộ, như thể đang ở cùng con. 
Trang Dật Dương luôn đứng một bên, không dám lên tiếng. 
Cho đến khi mặt trời lặn ở phía Tây, trời dần dần tối, tôi từ chối sự giúp đỡ của Trang Dật Dương, tự mình bò lên xe lăn. 
“Cùng tôi về nhà họ Trang đi!” Trang Dật Dương đột nhiên nói ra lời đề nghị như vậy khiến tôi ngạc nhiên. 
Nhưng tôi từ chối, bây giờ tôi và nhà họ Trang còn có quan hệ gì nữa sao? 
Tôi tự mình xoay bánh xe lăn đi vào trong nghĩa trang, không một chút sợ hãi, Trang Dật Dương theo sau tôi, thỉnh thoảng lại thở dài một tiếng. 
Hà tất phải như vậy? Anh ta sao phải giả bộ đối xử tốt với tôi, luôn ở bên tôi chứ? 
Hiện giờ tôi không còn bất cứ giá trị nào, trong bụng càng không có dòng dõi nhà họ Trang của anh ta. Một người mất tất cả như tôi, anh ta đang cố gắng làm gì? Ngàn vàn lần đừng nói yêu tôi một cách giả tạo. 
“Bước vào nhà họ Trang, cô mới có thể báo thù được!” Trang Dật Dương đột nhiên nói ra lời nói như thế khiến cho tôi dừng lại. 
Trả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3082216/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.