Chương trước
Chương sau
Chân tôi bị bột thạch cao ma sát, bàn chân bị lết dưới đất, máu nhuộm đỏ thạch cao, nhuộm đỏ mặt đất. Thấy đã đủ chật vật, Trang Dật Thần đột nhiên buông tay, đầu tôi nặng nề đập xuống đất, mắt hoa lên.

Bên tai vang lên tiếng tức giận đánh Trang Dật Thần của Trang Dật Dương, tôi bật cười.

Anh ta vì tôi hay vì Châu Tư Dĩnh, mời đột nhiên về nhà như thế.

Trang Dật Dương bế tôi lên, gọi người nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ Chu tới, va vào Châu Tư Dĩnh từ phòng khách đi ra.

“Dật Dương!” Châu Tư Dĩnh uất ức gào lên, khiến cho Trang Dật Dương đang bế tôi dừng lại một chút, nhưng trong 3 giây đã trực tiếp đi vòng qua cô ta.

Tôi mặc dù rất đau nhưng nhìn thấy bộ dạng bị đả kích đến khó tin của cô †a, tôi liền thấy không đau nữa.

Hai người giúp việc nhìn thấy Trang Dật Dương trở về liền vội vàng buông chị Mai Tử ra, chị ấy lập tức đỡ tôi ngồi cuống ghế sô pha, giúp tôi sát trùng vết thương, còn luôn mồm nói xin lỗi.

“Nó là em trai con, ai cho con động tay động chân?” Trang Vân Đào nhìn thấy Trang Dật Thần bị đánh sung cả mặt, lập tức mắng mỏ.

Nếu không phải Châu Tư Dĩnh vấn còn ở đây, sợ rằng anh ta đã trực tiếp ra tay.

“Trang Dật Thần, nếu lần sau còn để tôi nhìn thấy cậu ức hiếp người phụ nữ của tôi, tôi sẽ đánh gấy chân cậu!”

Trang Dật Dương phớt lờ Trang Vân Đào hoàn toàn và chỉ vào mặt Trang Dật Thần.



“Được rồi được rồi, hai anh em còn định làm loạn vì một người ngoài sao?

Bố con gọi con về là để con đến nhà vợ đền tội, để nhà họ tha thứ!” Phu nhân Trang đứng trước mặt tôi nói thẳng ra.

Tôi lườm Trang Dật Dương, anh ta từng nói sẽ không cưới Châu Tư Dĩnh nữa, hôn ước đã bị hủy bỏ. Lẽ nào lại là lừa tôi sao?

“Con sẽ không đi, mọi người không cần nói nữa! Chuyện công ty sẽ được sự lý êm đẹp, hôn ước của con và cô ta không thể tiếp tục nữa, con sẽ không lấy cô ta!” Trang Dật Dương nói một cách rõ ràng, không khác gì đang giải thích một cách khó khăn cho tôi nghe, vì chuyện công ty nên Châu Tư Dĩnh mới xuất hiện ở đây.

Nước mắt của Châu Tư Dĩnh lập tức từng giọt từng giọt rơi xuống, “Dật Dương, nhưng gì em làm trước đây đều là vì yêu anh! Lẽ nào anh không thể tha thứ cho em sao? Em có thể xin lỗi cô Lâm, anh bắt em làm gì cũng được!”

Trang Dật Dương hơi cau mày, “Châu Tư Dĩnh, tôi đã nói rõ ràng tồi. Cô đi đi”

Nhìn bộ dạng đau khổ tuyệt vọng của Châu Tư Dĩnh, tôi thể hiện ra vô cùng hài lòng, Trang Dật Dương tuyệt tình với cô ta, mới xứng đáng với con trai tôi. Nhưng như thế còn lâu mới đủ, phải tiếp tục.

“Dật Dương, anh từng nói muốn lấy tôi, vẫn được tính chứ?” Tôi cắn môi và nhìn Trang Dật Dương rụt rè, lời nói này anh ta chưa từng nói ra.

Nhưng tôi cố tình nói như vậy để xem xem anh ta có phối hợp với tôi không?

Trang Dật Dương nhìn tôi âu yếm, sau đó gật đầu, có nghĩa là giúp tôi nói dối và giáng một đòn nặng nề vào Châu Tư Dĩnh.

“Vậy chúng ta về phòng đi! Hiện giờ tôi vừa buồn ngủ lại vừa đau, tôi qua mệt quá!” Tôi ngáp một cái, nhìn Châu Tư Dĩnh đầy khiêu khích, truyền đạt lại cho cô ta rằng tôi và Trang Dật Dương ngủ cùng nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.