Tôi chọn ngồi ở hàng ghế sau, tỷ lệ an toàn cao nhất. Đối với những người ở bên cạnh Châu Tư Dĩnh, tôi có thói quen phải phòng vệ. 
“Đằng sau có khăn, cô có thể lau người trước, bộ dạng này thực sự khiến người khác đau lòng!” Liêu Phàm nghe thấy tôi hát xì mấy cái, liền nói nhạo báng. 
Tôi lặng lẽ câm khăn lau nhẹ tóc, “Cảm ơn!” 
Liêu Phàm là một bậc thầy tiếp chuyện, dần dần tôi cũng thả lòng cảnh giác, đáp lại vài câu. Nhưng người như anh ta, theo lý mà nói không cần phải nhiệt tình như vậy với một nhân vật nhỏ bé như tôi. 
Trên người tôi cũng không có tư liệu, dung mạo hay tiền bạc mà anh ta muốn. 
“Cô Lâm, sau này còn gặp lại!” Câu nói này của Liêu Phàm, tôi cho rằng là khách sáo. Cho đến lần gặp mặt sau này, tôi mới hiểu, có những chuyên không thể tránh khỏi. 
Đến tận 12 giờ đêm, Trang Dật Dương vấn chưa về, khiến cho tôi có chút bực bội. Bây giờ anh ta và Châu Tư Dĩnh đang làm gì? Là vì mưa to, nên mới có cái cớ để không về nhà sao? 
Không phải anh ấy từng nói với tôi, không còn bất cứ quan hệ thân mật nào với Châu Tư Dĩnh nữa sao? Lẽ nào đây lại là lừa dối tôi sao? Bọn họ quen biết 8 năm, đính hôn 5 năm, không có quan hệ thân mật, đây vốn gì là một câu nói đùa, có lẽ chỉ có tôi ngu ngốc đi tin vào nó. 
Tôi không ngừng trăn trọc, chỉ cần nghĩ đến có khả năng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-khong-the-yeu/3082179/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.